TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Chương 51

Trình Tiểu Bỉnh nói: “Ừ.”

Tưởng Chu: “…”

Thôi vậy.

Tưởng Chu cầm máy sấy tóc, loại choại sấy mấy cái, khiến tóc dựng ngược như bị điện giật, lộn xộn rối bù.

Trình Bỉnh nhận xét: “Giống như chó con nhếch nhác.”

Tưởng Chu cố gắng kìm nén ham muốn muốn đánh người của mình.

Thuốc đã uống, tóc đã sấy, cuối cùng cũng có thể trở lại giường để nằm liệt.

Hôm nay dọn hành lý, rồi trải giường, dọn dẹp, thực sự quá mệt. Vừa chạm giường, hai mí mắt Tưởng Chu đã dính chặt lại với nhau như đánh nhau, nặng trĩu.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, giữa lằn ranh mơ màng và tỉnh táo, không hiểu sao cậu ấy chợt nhớ lại lúc xem phim kiến thức sinh lý hôm nay, khi Trình Bỉnh nói tại sao anh lại không thể có hứng thú.

Đôi mắt ấy, đen thẳm, nặng nề, pheromone của tuyết mới và cỏ cây như thủy triều dâng, lặng lẽ nhấn chìm cậu.

Đặc biệt giống… giống cái gì nhỉ.

Trước khi hoàn toàn ngủ say, Tưởng Chu cuối cùng cũng nghĩ ra.

Đặc biệt giống, bị một con mãnh thú lớn dán mắt nhìn chằm chằm, rồi… con mãnh thú đó thè lưỡi nóng hổi liếʍ một cái lên người cậu.

Kỳ lạ, Tưởng Chu mơ màng nghĩ.

Trình Bỉnh mới sẽ không như vậy đâu.

Chắc chắn là cậu ấy ảo giác rồi.

Ngày hôm sau, cuối tuần, Tưởng Chu mệt mỏi rã rời từ hôm trước nên ngủ một giấc mê man, tỉnh dậy đã là mười một giờ sáng.

Cậu ấy mắt vẫn còn mơ màng, cổ áo ngủ trễ sang một bên, để lộ một mảng vai, gáy và xương quai xanh trắng nõn.

Tưởng Chu cũng chẳng bận tâm, như một hồn ma mở cửa phòng ngủ, định lảo đảo đi vào phòng tắm rửa mặt. Kết quả là vừa ra ngoài, cậu ấy ngửi thấy một mùi thơm thức ăn.

Hả?

Đôi mắt lờ đờ của Tưởng Chu lập tức mở to, mùi hương thức ăn lôi kéo cái bụng đói meo của cậu ấy bay về phía bếp.

Oa.

Chết tiệt, cái gì mà tỏa sáng đến vậy!

Là chàng… Ốc!

Ánh sáng chói lòa dần tan đi, Tưởng Chu nhìn kỹ lại, đây không phải chàng Ốc từ đâu đến, mà lại chính là bạn học Trình Tiểu Bỉnh đang đeo tạp dề.

“Oa.” Cơn buồn ngủ của Tưởng Chu lập tức tan biến, như chó con, lượn quanh Trình Bỉnh mà đánh hơi, đánh hơi, đánh hơi: “Ôi, chà, ồ.”

Trình Bỉnh: “…Ăn nói đàng hoàng.”

“Cậu nấu cơm à?” Tưởng Chu tò mò nhìn vào nồi, bị Trình Bỉnh dùng tay ấn trán đẩy ra.

“Cẩn thận dầu bắn vào mặt.” Trình Bỉnh nói.

Tưởng Chu nhìn thấy, trong nồi đang hầm thịt bò khoai tây cà chua, bên cạnh còn để rau xanh chưa luộc.

Cậu ấy biết Trình Bỉnh biết nấu cơm, dù sao trong nhà họ chỉ có một bà ngoại, đôi khi bà ngoại cũng không tiện nấu, Trình Bỉnh sẽ tự mình làm.

Tưởng Chu cũng thỉnh thoảng sang ăn chực, nhưng chủ yếu là ăn cơm bà ngoại Trình Bỉnh nấu, chứ Trình Bỉnh nấu thì cậu ta thật sự chưa ăn bao giờ. Một là Trình Bỉnh chưa từng mời, hai là Tưởng Chu sợ ăn chực rồi lại khó tiêu.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên.

“Tôi lại có được vinh dự này sao.” Tưởng Chu tặc lưỡi nói: “Sẽ không bỏ độc tôi đấy chứ?”

Trình Bỉnh lạnh lùng nói: “Tôi có thể bỏ độc cậu ngay bây giờ.”

Tưởng Chu: “Xì, làm gì mà dữ vậy.”

Trình Bỉnh quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng ăn mặc lôi thôi của Tưởng Chu, mảng da trắng nõn ở xương quai xanh chói mắt đến mức anh phải nhíu mày nói: “Ăn mặc cho đàng hoàng.”

Tưởng Chu: “?”

Tôi ăn mặc không đàng hoàng chỗ nào chứ?

Tưởng Chu cúi đầu nhìn, thấy mình chỉ hở nửa vai, liền bất mãn kéo áo chỉnh tề lại, nói: “Đồ Alpha thối, cậu lại có ý đồ đen tối rồi phải không?”

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.