TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Có, có cần phải tiến vào sâu đến thế sao?

Bụng sẽ không bị vỡ ra sao?

Kết nút lại là cái quỷ gì.

Vừa kết nút vừa bị cắn tuyến thể thật sự sẽ không chết sao?

Omega đó đều đau đớn đến phát khóc rồi!

Tưởng Chu thật sự không thể xem tiếp được nữa, cậu "chát" một tiếng tắt máy chiếu, chống hai vành tai đỏ bừng nóng ran, không muốn nói gì.

Trình Bỉnh lần này rất thức thời không chọc ghẹo cậu, nhưng ánh mắt anh lại rơi vào bụng dưới của Tưởng Chu.

Tưởng Chu có khung xương hơi nhỏ, vóc dáng cũng thanh mảnh, bụng mỏng dính, không biết liệu có bị to lên không.

“… Trình Bỉnh, anh đang nhìn gì vậy?” Trình Bỉnh nghe thấy giọng Tưởng Chu nghiến răng nghiến lợi.

Trình Bỉnh ngẩng mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt Tưởng Chu còn đỏ hơn lúc nãy, mắt cũng đỏ hoe, trông như muốn gϊếŧ người.

Trình Bỉnh thản nhiên quay đầu, nói: “Không có gì.”

Vẻ mặt anh một mảnh nhẹ bẫng như mây gió, nhưng giọng nói lại hơi khàn.

Một lát sau, anh nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Sẽ không làm em như vậy…” đâu.

Lời của Trình Bỉnh chưa nói xong.

Bởi vì bị Tưởng Chu cưỡng chế "tắt mic".

Tưởng Chu không ngẩng đầu lên, một tay che nửa mặt, tay kia vươn ra sau che miệng Trình Bỉnh.

“… Anh đừng nói gì cả.” Từ tai đến má rồi liên tục xuống cổ và xương quai xanh, cậu đỏ bừng cả một mảng, khẽ rêи ɾỉ như tiếng muỗi kêu mà thốt ra câu này.

Miệng mũi Trình Bỉnh bị che kín, khiến người ta nhớ đến lúc anh đeo rọ mõm trước đây, cũng bị trói buộc, thậm chí cả hơi thở cũng không thoải mái, nhưng lại dễ chịu hơn nhiều so với trước.

Thế là Trình Bỉnh rũ mi xuống, ngoan ngoãn để Tưởng Chu che miệng, môi dán vào lòng bàn tay mềm mại của cậu.

Hai người họ ngồi trên ghế sofa, đây là ghế sofa đôi, không gian không lớn, vì vậy hai người ngồi rất gần nhau.

Phim tắt, căn phòng trở nên yên tĩnh, tất cả các giác quan đều trở nên rõ ràng hơn.

Hơi thở của nhau, hơi ấm cơ thể, luồng khí ẩm nóng phả vào lòng bàn tay.

Một lúc lâu sau, Tưởng Chu điều chỉnh lại thế giới quan đã vỡ vụn của mình, cuối cùng nhận ra không khí giữa cậu và Trình Bỉnh lúc này không đúng lắm, thế là lặng lẽ, chậm rãi, từng chút một rút tay về.

Vệt đỏ trên người cậu phai đi nhiều, biến thành một màu hồng nhạt.

Cả hai đều ngầm hiểu không nhắc lại chuyện bộ phim giáo dục sinh lý kia nữa, chỉ có pheromone mềm mại lơ lửng trong không khí, quấn quýt lấy nhau, toát ra một thứ khí tức mờ ám.

Thật tồi tệ.

Tưởng Chu khẽ ho khan một tiếng, ngượng ngùng xoa xoa gáy mình, mắt nhìn đi nơi khác, cố gắng chuyển chủ đề, lật qua bầu không khí kỳ lạ vừa rồi: “Cũng, cũng muộn rồi, tôi đi làm chút đồ ăn, ăn tối xong thì sớm, sớm nghỉ ngơi đi.”

Nói xong cậu liền đứng dậy, muốn chuồn êm.

Kết quả bị Trình Bỉnh nắm lấy cổ tay giữ lại.

Tim Tưởng Chu đột nhiên đập thình thịch, quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt đen láy thăm thẳm của Trình Bỉnh, vành tai vừa hạ nhiệt độ dường như lại nóng lên, Tưởng Chu cảm thấy mình bây giờ hơi lạ, tùy tiện thôi cũng khiến tim đập rất nhanh.

Thế là cậu giả vờ hung dữ, khẽ nói: “Làm gì đó!”

“Tôi đã đặt đồ ăn ngoài rồi.” Trình Bỉnh không hề thấy mình bị dọa nạt, nhẹ giọng hỏi cậu: “Xem phim không?”

Tưởng Chu lạ lùng nói: “Xem phim gì? Tại sao lại xem phim?”

“Không phải muốn về nhà sao.” Trình Bỉnh không hề chột dạ, bình thản nói: “Xem phim chủ đề vũ trụ song song.”

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.