0 chữ
Chương 15
Chương 15
Trình Bỉnh nhận ra động tác của cậu, ngẩng đầu khỏi cuốn sách nhìn cậu, thản nhiên nói: “Vừa nãy y tá trường đến rồi, chúng ta có thể ra ngoài.”
Anh ta làm như thể không có chuyện gì xảy ra, thái độ bình thản, không hề ngượng ngùng.
Cứ như thể người vài giờ trước cứ dính lấy Tưởng Chu không buông không phải là anh ta vậy.
Tưởng Chu: “…”
Cái người này làm bộ cái gì chứ? Cứ như thể cậu ta rất để tâm vậy!
Tưởng Chu ngồi dậy lại, khoanh chân, khuỷu tay chống lên đùi, lòng bàn tay đỡ cằm, nheo mắt kỹ lưỡng đánh giá Trình Bỉnh.
Trình Bỉnh cũng mặc một chiếc áo phông trắng cotton rộng rãi giống Tưởng Chu, kiểu dáng tương tự, chỉ là Trình Bỉnh có khung xương lớn hơn Tưởng Chu một chút, bờ vai áo phẳng phiu hoàn hảo.
Ở cổ áo rộng mở, vị trí xương quai xanh, trên làn da trắng ngần có một dấu răng đỏ ửng rất rõ ràng.
Tưởng Chu cắn đó.
Vì Trình Bỉnh thật sự quá phiền phức.
Anh ta nhiều lần cố gắng nhét Tưởng Chu vào trong chăn, ban đầu Tưởng Chu còn tưởng Trình Bỉnh thật sự muốn gϊếŧ mình, sau này mới phát hiện ra, hóa ra Trình Bỉnh chỉ muốn giấu cậu đi.
Trong chăn rất ngột ngạt, Tưởng Chu không thoải mái, nhiều lần giãy giụa, nhưng Trình Bỉnh có lẽ coi sự giãy giụa của cậu là cố gắng bỏ chạy, thế là anh càng siết chặt cậu hơn.
Tưởng Chu thật sự tức điên, liền cắn anh ta một miếng thật mạnh.
Ai ngờ Trình Bỉnh bị cắn xong, ngược lại còn tỏ vẻ rất hài lòng, ôm cậu cuộn tròn trong lòng mà ngủ.
Tưởng Chu: “…”
Mà vào lúc này, Trình Bỉnh đã thu lại toàn bộ pheromone một cách quy củ, pheromone Alpha không còn hùng vĩ như biển sâu, gần như muốn nhấn chìm Tưởng Chu như khi anh mới đến.
Không còn sự áp bức của pheromone Alpha, ngay cả không khí cũng trở nên nhẹ nhàng, chỉ còn lại mùi tuyết mới và cây cối rất nhạt.
Tưởng Chu cuối cùng cũng thấy thoải mái, cơ thể không còn khó chịu như bị mấy ngọn núi đè nặng nữa.
Cậu nhìn Trình Bỉnh một lúc, Trình Bỉnh cũng nhìn cậu.
Trình Bỉnh quả nhiên không còn chút bất thường nào của kỳ Dịch Cảm, thoải mái phô bày vết cắn trên xương quai xanh mà không hề bận tâm, cuối cùng vẫn là Tưởng Chu không chịu nổi trước, cậu hừ một tiếng, nói: “Cậu đúng là lật mặt nhanh thật đấy.”
Trình Bỉnh không để tâm đến lời châm chọc của cậu, đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước đến gần Tưởng Chu.
Dáng vẻ này của anh giống như vài giờ trước, khi anh chặn Tưởng Chu ở cửa, trầm giọng chất vấn.
Tưởng Chu cau mày, ngay lập tức lại nhớ đến cảm giác bị pheromone Alpha áp bức trước đó, theo phản xạ cậu căng thẳng, cảnh giác nhìn Trình Bỉnh, nói: “Làm gì?”
Trình Bỉnh đi đến đầu giường đứng lại, rồi cúi người xuống, mũi đối mũi với Tưởng Chu.
Khoảng cách rất gần, hơi thở quấn quýt, trong đôi mắt đen láy in rõ hình ảnh cảnh giác của Tưởng Chu lúc này, giống như một con mèo đang cong lưng xù lông.
Tưởng Chu cảm thấy Trình Bỉnh dường như vẫn còn trong kỳ Dịch Cảm, không khỏi muốn bỏ trốn.
Nhưng lúc này mà bỏ chạy, có vẻ hơi hèn nhát, thế là cậu cứ kiên trì đối mặt với Trình Bỉnh.
Tưởng Chu là một đứa trẻ rất bướng bỉnh, từ trước đến nay vẫn vậy, ban đầu cậu muốn kết bạn với Trình Bỉnh, bất kể Trình Bỉnh có phản đối thế nào, cậu cũng không bỏ cuộc mà cứ bám lấy Trình Bỉnh.
Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn không thể thành bạn bè, ngược lại còn trở thành đối thủ không đội trời chung, hễ gặp là đỏ mắt.
Cái dáng vẻ lúc nào cũng xù lông này của cậu thật thú vị, Trình Bỉnh nhìn cậu rất lâu, rồi từ bên cạnh gối cậu, lấy ra chiếc vòng cổ màu đen.
Anh ta làm như thể không có chuyện gì xảy ra, thái độ bình thản, không hề ngượng ngùng.
Cứ như thể người vài giờ trước cứ dính lấy Tưởng Chu không buông không phải là anh ta vậy.
Tưởng Chu: “…”
Cái người này làm bộ cái gì chứ? Cứ như thể cậu ta rất để tâm vậy!
Tưởng Chu ngồi dậy lại, khoanh chân, khuỷu tay chống lên đùi, lòng bàn tay đỡ cằm, nheo mắt kỹ lưỡng đánh giá Trình Bỉnh.
Trình Bỉnh cũng mặc một chiếc áo phông trắng cotton rộng rãi giống Tưởng Chu, kiểu dáng tương tự, chỉ là Trình Bỉnh có khung xương lớn hơn Tưởng Chu một chút, bờ vai áo phẳng phiu hoàn hảo.
Ở cổ áo rộng mở, vị trí xương quai xanh, trên làn da trắng ngần có một dấu răng đỏ ửng rất rõ ràng.
Vì Trình Bỉnh thật sự quá phiền phức.
Anh ta nhiều lần cố gắng nhét Tưởng Chu vào trong chăn, ban đầu Tưởng Chu còn tưởng Trình Bỉnh thật sự muốn gϊếŧ mình, sau này mới phát hiện ra, hóa ra Trình Bỉnh chỉ muốn giấu cậu đi.
Trong chăn rất ngột ngạt, Tưởng Chu không thoải mái, nhiều lần giãy giụa, nhưng Trình Bỉnh có lẽ coi sự giãy giụa của cậu là cố gắng bỏ chạy, thế là anh càng siết chặt cậu hơn.
Tưởng Chu thật sự tức điên, liền cắn anh ta một miếng thật mạnh.
Ai ngờ Trình Bỉnh bị cắn xong, ngược lại còn tỏ vẻ rất hài lòng, ôm cậu cuộn tròn trong lòng mà ngủ.
Tưởng Chu: “…”
Mà vào lúc này, Trình Bỉnh đã thu lại toàn bộ pheromone một cách quy củ, pheromone Alpha không còn hùng vĩ như biển sâu, gần như muốn nhấn chìm Tưởng Chu như khi anh mới đến.
Tưởng Chu cuối cùng cũng thấy thoải mái, cơ thể không còn khó chịu như bị mấy ngọn núi đè nặng nữa.
Cậu nhìn Trình Bỉnh một lúc, Trình Bỉnh cũng nhìn cậu.
Trình Bỉnh quả nhiên không còn chút bất thường nào của kỳ Dịch Cảm, thoải mái phô bày vết cắn trên xương quai xanh mà không hề bận tâm, cuối cùng vẫn là Tưởng Chu không chịu nổi trước, cậu hừ một tiếng, nói: “Cậu đúng là lật mặt nhanh thật đấy.”
Trình Bỉnh không để tâm đến lời châm chọc của cậu, đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước đến gần Tưởng Chu.
Dáng vẻ này của anh giống như vài giờ trước, khi anh chặn Tưởng Chu ở cửa, trầm giọng chất vấn.
Tưởng Chu cau mày, ngay lập tức lại nhớ đến cảm giác bị pheromone Alpha áp bức trước đó, theo phản xạ cậu căng thẳng, cảnh giác nhìn Trình Bỉnh, nói: “Làm gì?”
Khoảng cách rất gần, hơi thở quấn quýt, trong đôi mắt đen láy in rõ hình ảnh cảnh giác của Tưởng Chu lúc này, giống như một con mèo đang cong lưng xù lông.
Tưởng Chu cảm thấy Trình Bỉnh dường như vẫn còn trong kỳ Dịch Cảm, không khỏi muốn bỏ trốn.
Nhưng lúc này mà bỏ chạy, có vẻ hơi hèn nhát, thế là cậu cứ kiên trì đối mặt với Trình Bỉnh.
Tưởng Chu là một đứa trẻ rất bướng bỉnh, từ trước đến nay vẫn vậy, ban đầu cậu muốn kết bạn với Trình Bỉnh, bất kể Trình Bỉnh có phản đối thế nào, cậu cũng không bỏ cuộc mà cứ bám lấy Trình Bỉnh.
Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn không thể thành bạn bè, ngược lại còn trở thành đối thủ không đội trời chung, hễ gặp là đỏ mắt.
Cái dáng vẻ lúc nào cũng xù lông này của cậu thật thú vị, Trình Bỉnh nhìn cậu rất lâu, rồi từ bên cạnh gối cậu, lấy ra chiếc vòng cổ màu đen.
2
0
1 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
