0 chữ
Chương 15
Chương 15
Khi Khương Lâm tỉnh dậy, đập vào mắt cô là trần nhà trắng bệch. Cô cảm thấy cả người đau nhức, vừa định nhúc nhích thì thấy có người lại gần.
"Khương Lâm, cậu thấy thế nào?"
Là Quyền Nhã.
"... Đau." Thấy người quen, Khương Lâm thả lỏng, bĩu môi: "Tớ rõ ràng có bị thương gì đâu..."
"Cậu vừa dùng cơ giáp cấp A hộ tống chúng tớ ra ngoài, tinh thần lực bị vắt kiệt đấy." Quyền Nhã nháy mắt, tự động bỏ qua đoạn trải nghiệm ở Dạ Sắc Nghê Hồng, kéo ghế ngồi xuống: "Cậu thế này còn khá đấy, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe, vẫn kịp thi."
Khương Lâm nhanh chóng bắt được ẩn ý: "Ý cậu là... còn người thảm hơn tớ?"
"Đúng vậy, cái tên cơ giáp sư tên Khang Nghiêu ấy." Quyền Nhã lộ vẻ sợ hãi: "Bắp chân cậu ta bị xuyên thủng. May mà cậu ta thi chế tạo cơ khí, có thể ngồi xe lăn đi thi."
Xe lăn...
Với cái vẻ mặt lạnh tanh của cậu ta mà ngồi xe lăn đi thi, nhìn kiểu gì cũng giống một nhân vật phản diện trong phim, có khi dọa hết thí sinh trong phòng thi cũng nên.
Nghỉ một lát, Khương Lâm tự ngồi dậy. Cô nhìn chai truyền dịch sắp hết, đột nhiên lên tiếng: "Cậu còn nhớ chiếc cơ giáp màu đen không?"
Chiếc cơ giáp đó đã hỗ trợ bọn họ một lần trước khi cơ giáp bạc tới, còn tiện tay ném cho cô khẩu súng ngắn dự phòng.
"Nhớ chứ." Quyền Nhã nghĩ lại, mắt bỗng trợn to: "Cơ giáp đó không phải của trường Bình Minh đúng không?"
Dù chỉ liếc qua một cái nhưng Quyền Nhã chắc chắn không thấy logo hay số hiệu nào của Bình Minh trên chiếc cơ giáp đen đó.
"Phải, tớ cũng nghi ngờ như vậy." Khương Lâm gật đầu: "Nên tớ giấu khẩu súng đó rồi."
Chiếc cơ giáp đen kia không chỉ không thuộc Bình Minh mà còn là cơ giáp cấp S. Dù chưa biết đó là ai nhưng Khương Lâm có linh cảm sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại.
Quyền Nhã im lặng một lúc, giơ ngón cái về phía cô.
Lúc này không nói gì còn hiệu quả hơn cả nghìn câu nói.
Khương Lâm tỉnh lại, chai truyền dịch sau đó cũng không cần tiếp tục. Cô và Quyền Nhã rời khỏi bệnh viện quân đội, về ký túc xá nghỉ ngơi.
Nằm trên chiếc nệm mềm mại, Khương Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi gọi video cho mẹ.
Một lúc lâu sau video mới kết nối, mẹ Khương xoay camera về phía cái đồng hồ treo tường trong tiệm tạp hóa, lâu lâu mới cho cô thấy một góc trán.
"... Mẹ, con... con muốn thi khoa chiến sĩ độc lập."
Nói xong câu này, Khương Lâm vô thức nắm chặt vạt áo. Cô liếʍ môi khô, suy nghĩ nên giải thích sao để thuyết phục mẹ.
Ai ngờ camera chuyển hướng, gương mặt mẹ Khương hiện rõ trên màn hình, bà bình tĩnh như đã đoán được từ trước: "Ừ, biết rồi, tiền còn đủ không?"
"Đủ, đủ ạ." Khương Lâm lập tức khoe số dư cho mẹ xem, sau đó dè dặt mở miệng: "Mẹ không mắng con à?"
Mẹ Khương cười: "Mẹ mắng thì con không chọn chiến sĩ độc lập nữa hả?"
"Không phải." Khương Lâm xấu hổ sờ mũi: "Con đã chuẩn bị sẵn kịch bản thuyết phục mẹ rồi."
"Khương Lâm, con trước tiên là chính con, sau đó mới là con gái mẹ." Mẹ Khương nhìn cô, sống mũi cay cay nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng: "Con nên chọn thứ mình thật sự yêu thích chứ không phải chọn cái ít rủi ro hơn. Hiểu không?"
Làm gì có cơ giáp sư nào thật lòng yêu cơ giáp mà lại xem đi xem lại video các giải đấu? Thằng nhóc hàng xóm chuẩn bị thi chế tạo cơ khí ngày nào cũng thức khuya lướt diễn đàn xem dữ liệu tính tham số... Tưởng bà không biết gì sao?
Khương Lâm khịt mũi, mắt lại đỏ hoe.
Cô cứ gặp mẹ là dễ xúc động. Mẹ mắng cô thì không sao, nhưng mấy lời thế này lại khiến cô không nhịn được muốn khóc.
"Thôi được rồi, không có gì nữa thì mẹ tắt máy đây." Mẹ Khương cũng không quen mấy cảnh sướt mướt như vậy, phất tay qua loa: "Mẹ còn nhiều việc lắm, đi làm đây."
Sáng hôm sau, Khương Lâm đã hồi phục được bảy tám phần.
Chủ yếu là nhờ được "sạc pin tinh thần" từ mẹ Khương, giờ cô cảm thấy mình khỏe đến đáng sợ.
Quyền Nhã: [Dậy chưa? Có muốn đến thăm cậu bạn Khang Nghiêu đó không?]
Khương Lâm đang đánh răng thì khựng lại.
Trước đây cô theo hướng chế tạo cơ khí, cô hiểu rõ thiết kế là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác. Một thí sinh có thể tự mình thiết kế và chế tạo hoàn chỉnh một cơ giáp cấp A như Khang Nghiêu, kết bạn chắc chắn không có vấn đề gì.
Khương Lâm: [Được, 10 phút nữa gặp nhau ở cổng khu ký túc xá nhé.]
"Khương Lâm, cậu thấy thế nào?"
Là Quyền Nhã.
"... Đau." Thấy người quen, Khương Lâm thả lỏng, bĩu môi: "Tớ rõ ràng có bị thương gì đâu..."
"Cậu vừa dùng cơ giáp cấp A hộ tống chúng tớ ra ngoài, tinh thần lực bị vắt kiệt đấy." Quyền Nhã nháy mắt, tự động bỏ qua đoạn trải nghiệm ở Dạ Sắc Nghê Hồng, kéo ghế ngồi xuống: "Cậu thế này còn khá đấy, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe, vẫn kịp thi."
Khương Lâm nhanh chóng bắt được ẩn ý: "Ý cậu là... còn người thảm hơn tớ?"
"Đúng vậy, cái tên cơ giáp sư tên Khang Nghiêu ấy." Quyền Nhã lộ vẻ sợ hãi: "Bắp chân cậu ta bị xuyên thủng. May mà cậu ta thi chế tạo cơ khí, có thể ngồi xe lăn đi thi."
Với cái vẻ mặt lạnh tanh của cậu ta mà ngồi xe lăn đi thi, nhìn kiểu gì cũng giống một nhân vật phản diện trong phim, có khi dọa hết thí sinh trong phòng thi cũng nên.
Nghỉ một lát, Khương Lâm tự ngồi dậy. Cô nhìn chai truyền dịch sắp hết, đột nhiên lên tiếng: "Cậu còn nhớ chiếc cơ giáp màu đen không?"
Chiếc cơ giáp đó đã hỗ trợ bọn họ một lần trước khi cơ giáp bạc tới, còn tiện tay ném cho cô khẩu súng ngắn dự phòng.
"Nhớ chứ." Quyền Nhã nghĩ lại, mắt bỗng trợn to: "Cơ giáp đó không phải của trường Bình Minh đúng không?"
Dù chỉ liếc qua một cái nhưng Quyền Nhã chắc chắn không thấy logo hay số hiệu nào của Bình Minh trên chiếc cơ giáp đen đó.
"Phải, tớ cũng nghi ngờ như vậy." Khương Lâm gật đầu: "Nên tớ giấu khẩu súng đó rồi."
Chiếc cơ giáp đen kia không chỉ không thuộc Bình Minh mà còn là cơ giáp cấp S. Dù chưa biết đó là ai nhưng Khương Lâm có linh cảm sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại.
Lúc này không nói gì còn hiệu quả hơn cả nghìn câu nói.
Khương Lâm tỉnh lại, chai truyền dịch sau đó cũng không cần tiếp tục. Cô và Quyền Nhã rời khỏi bệnh viện quân đội, về ký túc xá nghỉ ngơi.
Nằm trên chiếc nệm mềm mại, Khương Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi gọi video cho mẹ.
Một lúc lâu sau video mới kết nối, mẹ Khương xoay camera về phía cái đồng hồ treo tường trong tiệm tạp hóa, lâu lâu mới cho cô thấy một góc trán.
"... Mẹ, con... con muốn thi khoa chiến sĩ độc lập."
Nói xong câu này, Khương Lâm vô thức nắm chặt vạt áo. Cô liếʍ môi khô, suy nghĩ nên giải thích sao để thuyết phục mẹ.
Ai ngờ camera chuyển hướng, gương mặt mẹ Khương hiện rõ trên màn hình, bà bình tĩnh như đã đoán được từ trước: "Ừ, biết rồi, tiền còn đủ không?"
Mẹ Khương cười: "Mẹ mắng thì con không chọn chiến sĩ độc lập nữa hả?"
"Không phải." Khương Lâm xấu hổ sờ mũi: "Con đã chuẩn bị sẵn kịch bản thuyết phục mẹ rồi."
"Khương Lâm, con trước tiên là chính con, sau đó mới là con gái mẹ." Mẹ Khương nhìn cô, sống mũi cay cay nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng: "Con nên chọn thứ mình thật sự yêu thích chứ không phải chọn cái ít rủi ro hơn. Hiểu không?"
Làm gì có cơ giáp sư nào thật lòng yêu cơ giáp mà lại xem đi xem lại video các giải đấu? Thằng nhóc hàng xóm chuẩn bị thi chế tạo cơ khí ngày nào cũng thức khuya lướt diễn đàn xem dữ liệu tính tham số... Tưởng bà không biết gì sao?
Khương Lâm khịt mũi, mắt lại đỏ hoe.
Cô cứ gặp mẹ là dễ xúc động. Mẹ mắng cô thì không sao, nhưng mấy lời thế này lại khiến cô không nhịn được muốn khóc.
"Thôi được rồi, không có gì nữa thì mẹ tắt máy đây." Mẹ Khương cũng không quen mấy cảnh sướt mướt như vậy, phất tay qua loa: "Mẹ còn nhiều việc lắm, đi làm đây."
Sáng hôm sau, Khương Lâm đã hồi phục được bảy tám phần.
Chủ yếu là nhờ được "sạc pin tinh thần" từ mẹ Khương, giờ cô cảm thấy mình khỏe đến đáng sợ.
Quyền Nhã: [Dậy chưa? Có muốn đến thăm cậu bạn Khang Nghiêu đó không?]
Khương Lâm đang đánh răng thì khựng lại.
Trước đây cô theo hướng chế tạo cơ khí, cô hiểu rõ thiết kế là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác. Một thí sinh có thể tự mình thiết kế và chế tạo hoàn chỉnh một cơ giáp cấp A như Khang Nghiêu, kết bạn chắc chắn không có vấn đề gì.
Khương Lâm: [Được, 10 phút nữa gặp nhau ở cổng khu ký túc xá nhé.]
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
