TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Barron nhấn chuông cửa, chỉ sau ba giây đã nghe một tiếng "tít", cửa đã được mở khóa. Đứng sau khe cửa là Asa nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe nheo lại đầy vẻ vui tươi. Cậu mặc một bộ đồ rất thoải mái, khác hẳn hình ảnh thường ngày trong chiếc áo blouse trong phòng thí nghiệm hoặc bộ đồ cách ly trong nhà kính.

"Chào mừng hai người! Các anh là những vị khách đầu tiên đến thăm tôi kể từ khi tôi đến Gliese b. Không biết sau này có ai khác đến nữa không. Tôi sẽ ở đây đủ ba tháng trước khi được phép quay lại Thủ đô tinh để nghỉ phép một chuyến. Đến lúc đó, chắc các anh đã nhận nhiệm vụ mới rồi nhỉ?" Asa vừa nói vừa niềm nở mời hai người vào phòng khách nhỏ, sắp xếp họ ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi nhỏ nhắn. "Trước tiên cứ uống trà đã. Đây là loại trà tôi đặc biệt mang từ Thủ đô tinh đến." Chính xác hơn, là A Biều đã cẩn thận cho vào hành lý của cậu: "Tôi cũng đã chuẩn bị xong món ăn rồi, sắp có thể dùng bữa ngay."

Hai người đàn ông cao lớn, oai vệ, ngồi chen chúc trên chiếc sofa nhỏ, cảm nhận sự tiếp đãi thân tình như trở về nhà khiến họ không khỏi xúc động. Cả hai liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiểu rõ cảm xúc của đối phương.

Asa Copperfield, một tiến sĩ trẻ tuổi vừa ngoài hai mươi, là một Omega mềm mại, đáng yêu, thông minh và xinh đẹp. Cậu không chỉ giỏi nghiên cứu mà còn khéo léo trong việc nấu nướng, chăm lo việc nhà. Nếu đây không phải là hình mẫu Omega trong mơ, thì còn là gì nữa?

"Tôi không có ý đó, anh tự làm đi." Barron rút từ trong túi ra một món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Will: "Anh đi đi." Nói xong, anh ngả người ra sau, duỗi dài đôi chân, thoải mái nhấp một ngụm trà.

Không ngờ Asa lại pha trà xanh, hương trà nhẹ nhàng thanh khiết, sau khi uống còn để lại dư vị dài lâu. Barron vốn không có nhiều cơ hội thưởng trà, cà phê lại càng hiếm khi uống. Thứ anh thường xuyên nạp vào cơ thể nhất không phải nước lọc thì cũng là chất dinh dưỡng dạng lỏng. Nhưng hương vị trà này lại khiến anh cảm thấy thư thái lạ thường.

Uống trà thôi, thật không dễ dàng gì.

Barron bắt đầu cảm thấy khâm phục Asa vì cậu có thể duy trì một cuộc sống tinh tế đến vậy, ngay cả khi công việc luôn bận rộn. So với cậu, anh chỉ thấy mình giống như một kẻ thô lỗ, suốt ngày chỉ biết đến huấn luyện, chiến đấu, sống sót mà chẳng hiểu thế nào là tận hưởng cuộc sống.

Will đưa món quà nhỏ cho Asa, đổi lại là tiếng kêu lên ngạc nhiên đầy thích thú của cậu. Đó là một tuýp kem dưỡng tay, một món quà nhỏ nhưng rất thực tế với cậu. Hương trà trắng dịu nhẹ chính là mùi hương mà Asa yêu thích.

“Đến giờ ăn rồi, thử xem tay nghề của tôi thế nào nhé!” Asa nói, giọng đầy mong đợi. Cậu hi vọng có thể chia sẻ hương vị của những món ăn mình nấu với người khác: “Bình thường tôi chỉ ăn một mình, nên chẳng có dịp để làm nhiều món thế này.”

Trên chiếc bàn tròn nhỏ, bày biện bốn món ăn, ba bát cơm nhỏ và ba đôi đũa.

Rõ ràng đây là một bữa tối mang phong cách cổ điển Trung Hoa.

Barron không khỏi thắc mắc: làm thế nào mà Asa lại kiếm được những bộ đồ ăn này? Anh bắt đầu nghi ngờ liệu Asa đến Gliese b để làm việc hay đơn giản là để tận hưởng kỳ nghỉ. Nhìn cách cậu tận dụng hai tháng vừa qua, rõ ràng Asa đã hòa nhập rất tốt với mọi người xung quanh.

5

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.