0 chữ
Chương 51
Chương 51
Trong khi toàn Liên bang Tinh Tế đã áp dụng chế độ làm bốn nghỉ ba, thì hành tinh rác nơi Thời Chiêu sinh sống vẫn chỉ được nghỉ mỗi Chủ nhật. Hôm nay là cuối tuần, cộng thêm việc trong tay đã dư dả một chút, cô cuối cùng cũng có thời gian và dũng khí để đến bệnh viện, khám kỹ căn bệnh ô nhiễm gen chết tiệt kia một chuyến.
Nghĩ vậy, Thời Chiêu cũng mở một ống cho mình. Vị dinh dưỡng ngọt dịu xen chút chua thanh, trong đó còn kèm theo mùi hương hơi lạ lạ, nhưng lại chẳng liên quan gì đến vị cam cả.
Cũng đúng thôi, khi thảm họa diệt chủng thực vật xảy ra trên Lam Tinh cổ, công nghệ nhân loại lúc ấy còn chưa đủ để bảo tồn "mùi vị". Những loại dinh dưỡng vị trái cây trên thị trường bây giờ, thật ra chỉ là mùi vị con người tưởng tượng dựa trên mô tả văn bản xưa cũ.
Cũng giống như người thế kỷ 21 không thể biết thịt khủng long có mùi vị ra sao, người thời kỳ Tinh Tế cũng không thể tái hiện hương vị thật sự của thực vật cổ xưa.
Dù vậy, so với loại dinh dưỡng rẻ tiền trước kia mà cô từng uống, loại này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Còn Thời Vân thì ăn một cách vô cùng vui vẻ. Không giống Thời Chiêu uống ừng ực một hơi hết sạch, cô bé ăn cực kỳ trân quý từng ngụm nhỏ một, chậm rãi thưởng thức, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cả người toát lên cảm giác hạnh phúc như có bong bóng bay quanh đầu.
Tuy nhiên, lượng dịch trong một ống dinh dưỡng vốn không nhiều, dù có chậm rãi nhâm nhi thì cuối cùng vẫn hết. Uống đến giọt cuối cùng, Thời Vân còn liếʍ môi, rồi đưa ánh mắt đầy khát vọng và lén lút nhìn về phía thùng hàng trước mặt.
Cô bé rất muốn ăn thêm một ống nữa, nhưng biết nhà đang khó khăn nên không dám mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chăm cứ như chỉ cần nhìn thế thôi, là đã có thể nếm được vị chua ngọt dễ chịu trong ống thủy tinh kia rồi.
Thấy ánh mắt của em gái, Thời Chiêu dịu dàng an ủi: "Loại này không thể ăn nhiều, mỗi ngày chỉ được một ống. Sau này ngày nào chị em mình cũng sẽ được ăn dinh dưỡng ngon như thế này, chịu không?"
Loại dinh dưỡng rẻ tiền trước đây phải uống ba lần mỗi ngày mới đủ, nhưng do không có tiền, hai chị em cô thường chỉ dám uống hai lần. Còn loại dinh dưỡng mới này tuy đắt tiền, nhưng chất lượng tốt hơn nhiều, chỉ cần một ống mỗi ngày là đủ nhu cầu dinh dưỡng. Uống nhiều ngược lại còn có hại, đặc biệt với những người thiếu chất lâu ngày như hai chị em cô.
Nghe Thời Chiêu nói vậy, Thời Vân lập tức sáng bừng mắt: "Thật ạ?!"
Nhưng nghĩ đến bệnh tình của chị, cô bé lại nhíu mày đầy lo lắng: "Có đắt lắm không ạ. Thật ra, em uống loại cũ cũng được mà."
Dù rất khó uống, nhưng có cái ăn đã là tốt lắm rồi. Cô bé không muốn trở thành gánh nặng cho chị.
"Yên tâm đi," Thời Chiêu xoa đầu mái tóc khô xơ của em gái, giọng điệu đầy khí phách: "Nhà mình có tiền rồi! Rất nhiều rất nhiều tiền! Dư sức nuôi thêm hai đứa như em cũng được!"
Nghĩ vậy, Thời Chiêu cũng mở một ống cho mình. Vị dinh dưỡng ngọt dịu xen chút chua thanh, trong đó còn kèm theo mùi hương hơi lạ lạ, nhưng lại chẳng liên quan gì đến vị cam cả.
Cũng đúng thôi, khi thảm họa diệt chủng thực vật xảy ra trên Lam Tinh cổ, công nghệ nhân loại lúc ấy còn chưa đủ để bảo tồn "mùi vị". Những loại dinh dưỡng vị trái cây trên thị trường bây giờ, thật ra chỉ là mùi vị con người tưởng tượng dựa trên mô tả văn bản xưa cũ.
Dù vậy, so với loại dinh dưỡng rẻ tiền trước kia mà cô từng uống, loại này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Còn Thời Vân thì ăn một cách vô cùng vui vẻ. Không giống Thời Chiêu uống ừng ực một hơi hết sạch, cô bé ăn cực kỳ trân quý từng ngụm nhỏ một, chậm rãi thưởng thức, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cả người toát lên cảm giác hạnh phúc như có bong bóng bay quanh đầu.
Tuy nhiên, lượng dịch trong một ống dinh dưỡng vốn không nhiều, dù có chậm rãi nhâm nhi thì cuối cùng vẫn hết. Uống đến giọt cuối cùng, Thời Vân còn liếʍ môi, rồi đưa ánh mắt đầy khát vọng và lén lút nhìn về phía thùng hàng trước mặt.
Thấy ánh mắt của em gái, Thời Chiêu dịu dàng an ủi: "Loại này không thể ăn nhiều, mỗi ngày chỉ được một ống. Sau này ngày nào chị em mình cũng sẽ được ăn dinh dưỡng ngon như thế này, chịu không?"
Loại dinh dưỡng rẻ tiền trước đây phải uống ba lần mỗi ngày mới đủ, nhưng do không có tiền, hai chị em cô thường chỉ dám uống hai lần. Còn loại dinh dưỡng mới này tuy đắt tiền, nhưng chất lượng tốt hơn nhiều, chỉ cần một ống mỗi ngày là đủ nhu cầu dinh dưỡng. Uống nhiều ngược lại còn có hại, đặc biệt với những người thiếu chất lâu ngày như hai chị em cô.
Nhưng nghĩ đến bệnh tình của chị, cô bé lại nhíu mày đầy lo lắng: "Có đắt lắm không ạ. Thật ra, em uống loại cũ cũng được mà."
Dù rất khó uống, nhưng có cái ăn đã là tốt lắm rồi. Cô bé không muốn trở thành gánh nặng cho chị.
"Yên tâm đi," Thời Chiêu xoa đầu mái tóc khô xơ của em gái, giọng điệu đầy khí phách: "Nhà mình có tiền rồi! Rất nhiều rất nhiều tiền! Dư sức nuôi thêm hai đứa như em cũng được!"
3
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
