0 chữ
Chương 3
Chương 3
Chúng đen kịt như mực, không còn chút lòng trắng nào, trong thoáng chốc kéo cô từ cõi sống xuống cõi chết.
Chính cô nhìn cũng thấy rợn người, vội vàng rửa sạch vết máu trên mặt, cô ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt vẫn tối đen như hố sâu không đáy, dưới ánh sáng ban mai ánh lên tia sáng lạnh vô hồn.
Thị lực... cũng bắt đầu mờ đi.
Xong đời rồi, cô sắp hóa thành quái vật mất thôi.
Nghĩ là vậy, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô thợ Thời chăm chỉ lại bắt đầu một ngày lao động mới.
Việc đầu tiên, lau sạch vết máu chảy ra từ đêm qua còn đọng lại trên sàn nhà.
Xong việc, cô quay về phòng, lục lọi tìm được một chiếc kính râm gãy một bên càng đeo tạm lên, rồi mới gọi em gái dậy. Mỗi người uống một ống dung dịch dinh dưỡng vị tệ hại, sau đó hai chị em cùng ra khỏi nhà.
Em gái cô tên là Thời Vân, năm nay sáu tuổi, đúng độ tuổi đến trường.
Thời Chiêu rất coi trọng giáo dục, cũng mong em gái có thể đi học đàng hoàng. Đáng tiếc, khu chín không có trường học chính quy, đành phải cho Thời Tiểu Vân đến một xưởng thủ công kiểu gia đình gần đó để học ké, Thời Chiêu thường gọi nơi ấy là "nhà trẻ".
"Nhà trẻ" này cách nhà cũng không gần, đưa em xong, cô vội vàng chạy về cửa tiệm Gì cũng sửa.
Đúng như tên gọi, cái gì cũng sửa.
Đây là tiệm sửa gần nhà nhất, mặt tiền nhỏ, bài trí đơn giản, nhân sự càng đơn giản hơn, ngoài cô ra chỉ có chị chủ tiệm và một con robot nhỏ đầu tròn.
Cô đến vừa kịp giờ làm, vừa bước vào cửa đã thấy robot nhỏ đang bận rộn chạy tới lui trong tiệm, chẳng thấy bóng dáng chị chủ đâu.
Thời Chiêu cũng không để ý, cô bước lại gần, kẹp lấy cái đầu tròn xoe của con robot, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhất này, cậu có kính áp tròng không?"
Cô tháo kính râm xuống, chỉ vào đôi mắt đen kịt như hố sâu của mình: "Tôi muốn che thứ này lại."
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác sau khi mình hỏi xong, giọng điện tử của robot nhỏ bỗng trở nên vui vẻ hẳn: "Cưng ơi! Cưng muốn màu gì nè? Xanh dương, xanh lá, đỏ, tím."
Vừa nói, nó vừa mở phần bụng ra, lôi ra một hộp kính áp tròng to oành, hăng hái mời chào Thời Chiêu: "Tất cả đều chỉ 20 tinh tệ thôi đó!"
Đắt dữ vậy!
Cô vừa thầm mắng trong bụng, tay đã chuẩn xác rút ra một cặp màu đen bình thường nhất nằm ở góc hộp: "Tôi lấy cái này."
Robot nhỏ ỉu xìu đáp: "Năm tinh tệ."
Mất đi cơ hội kiếm tiền, toàn bộ khí chất của nó chùng xuống thấy rõ, khiến Thời Chiêu bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn mấy phần.
Nghĩ tới chuyện hôm nay được phát lương, cô lại càng vui hơn!
Trong một năm qua, cô đã tích góp được 8000 tinh tệ, hôm nay nhận thêm 2500 nữa là đủ tròn mười nghìn tinh tệ, có thể mua một cái khoang toàn tức cũ nát không biết đã qua tay bao đời, rồi bắt tay vào làm game, kiếm một mớ tiền!
Thời Chiêu vui vẻ nghĩ ngợi, vừa đeo kính áp tròng vào trước gương vừa phụ Tiểu Nhất dọn dẹp, chỉ chốc lát đã sắp xếp xong đống dụng cụ hỗn độn.
Chị chủ không có mặt, công việc từ hôm qua cũng đã hoàn thành, Thời Chiêu với robot nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, cô thua, đành hỏi: "Tiểu Nhất, chị Lục Minh đi đâu rồi? Sao không thấy?"
Chính cô nhìn cũng thấy rợn người, vội vàng rửa sạch vết máu trên mặt, cô ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt vẫn tối đen như hố sâu không đáy, dưới ánh sáng ban mai ánh lên tia sáng lạnh vô hồn.
Thị lực... cũng bắt đầu mờ đi.
Xong đời rồi, cô sắp hóa thành quái vật mất thôi.
Nghĩ là vậy, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô thợ Thời chăm chỉ lại bắt đầu một ngày lao động mới.
Việc đầu tiên, lau sạch vết máu chảy ra từ đêm qua còn đọng lại trên sàn nhà.
Xong việc, cô quay về phòng, lục lọi tìm được một chiếc kính râm gãy một bên càng đeo tạm lên, rồi mới gọi em gái dậy. Mỗi người uống một ống dung dịch dinh dưỡng vị tệ hại, sau đó hai chị em cùng ra khỏi nhà.
Thời Chiêu rất coi trọng giáo dục, cũng mong em gái có thể đi học đàng hoàng. Đáng tiếc, khu chín không có trường học chính quy, đành phải cho Thời Tiểu Vân đến một xưởng thủ công kiểu gia đình gần đó để học ké, Thời Chiêu thường gọi nơi ấy là "nhà trẻ".
"Nhà trẻ" này cách nhà cũng không gần, đưa em xong, cô vội vàng chạy về cửa tiệm Gì cũng sửa.
Đúng như tên gọi, cái gì cũng sửa.
Đây là tiệm sửa gần nhà nhất, mặt tiền nhỏ, bài trí đơn giản, nhân sự càng đơn giản hơn, ngoài cô ra chỉ có chị chủ tiệm và một con robot nhỏ đầu tròn.
Cô đến vừa kịp giờ làm, vừa bước vào cửa đã thấy robot nhỏ đang bận rộn chạy tới lui trong tiệm, chẳng thấy bóng dáng chị chủ đâu.
Thời Chiêu cũng không để ý, cô bước lại gần, kẹp lấy cái đầu tròn xoe của con robot, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhất này, cậu có kính áp tròng không?"
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác sau khi mình hỏi xong, giọng điện tử của robot nhỏ bỗng trở nên vui vẻ hẳn: "Cưng ơi! Cưng muốn màu gì nè? Xanh dương, xanh lá, đỏ, tím."
Vừa nói, nó vừa mở phần bụng ra, lôi ra một hộp kính áp tròng to oành, hăng hái mời chào Thời Chiêu: "Tất cả đều chỉ 20 tinh tệ thôi đó!"
Đắt dữ vậy!
Cô vừa thầm mắng trong bụng, tay đã chuẩn xác rút ra một cặp màu đen bình thường nhất nằm ở góc hộp: "Tôi lấy cái này."
Robot nhỏ ỉu xìu đáp: "Năm tinh tệ."
Mất đi cơ hội kiếm tiền, toàn bộ khí chất của nó chùng xuống thấy rõ, khiến Thời Chiêu bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn mấy phần.
Nghĩ tới chuyện hôm nay được phát lương, cô lại càng vui hơn!
Thời Chiêu vui vẻ nghĩ ngợi, vừa đeo kính áp tròng vào trước gương vừa phụ Tiểu Nhất dọn dẹp, chỉ chốc lát đã sắp xếp xong đống dụng cụ hỗn độn.
Chị chủ không có mặt, công việc từ hôm qua cũng đã hoàn thành, Thời Chiêu với robot nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, cô thua, đành hỏi: "Tiểu Nhất, chị Lục Minh đi đâu rồi? Sao không thấy?"
10
0
2 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
