0 chữ
Chương 56
Chương 56
“Ồ, lát nữa lau.” Diệp Nại đoán đây lại là một cái bẫy, liền tùy tiện ứng phó.
Dịch Hành Tri nghiêng đầu nhìn sang, xác nhận: “Đúng là có thật.”
Thật à? Diệp Nại hơi bất ngờ, thấy hộp khăn giấy đã được đặt ở chỗ Doãn Thiên Hàm, định xoay nó về. Ai ngờ vừa đưa tay trái ra, đã bị người bên cạnh nắm lấy cổ tay, ngăn lại động tác.
Dịch Hành Tri không nói gì, chỉ giơ tay xoay bàn xoay, đưa hộp khăn giấy về phía mình, rồi rút một tờ ra.
Diệp Nại nhìn thấy bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu ấy ngày càng tiến lại gần, liền nhanh chóng giật lấy tờ giấy: “Tôi tự làm được.”
Vừa nói xong, cậu đã thấy tay đối phương vững vàng dừng lại, rõ ràng ngay từ đầu cậu ấy chỉ định đưa giấy cho mình.
Diệp Nại: “…”
Sao cậu lại nghĩ Dịch Hành Tri muốn giúp mình lau chứ? Chắc là do cái chuyện đội mũ bảo hiểm trước đó làm cho!
Diệp Nại thoáng ngượng ngùng, vội vàng lau mấy cái, đầu óc vẫn còn mơ hồ, không hiểu tại sao Dịch Hành Tri lại giúp mình lấy giấy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy lá bài của cậu ấy là “Rút khăn giấy”, vậy là cứ thế bị loại.
Nguyên Lỗi giơ ngón tay cái lên với Phó Đình Uyên: “Hay quá, suýt nữa thì hạ gục cả hai.”
Doãn Thiên Hàm: “Pha dự đoán này tôi phục rồi đấy.”
Nghe họ bàn luận, Diệp Nại đại khái đoán được tình hình là gì, chỉ vào lá bài của mình hỏi: “Của tôi là “Xoay bàn xoay” à?”
“Cậu đoán được thì cứ đoán đi, nói ra làm gì?” Bùi Trạch càu nhàu: “Cứ ẩn nấp không làm gì, chẳng phải có thể thắng đến cuối cùng sao?”
“Gian lận thì chẳng có ý nghĩa gì.” Diệp Nại chỉ vào Phó Đình Uyên: “Vừa nãy anh ấy cũng nói mà?”
Diệp Nại đổi một lá bài khác, thấy từ trên lá bài của Phó Đình Uyên hơi khó, đang tính toán phải làm sao, bỗng thấy Bùi Trạch vươn dài đũa, khó khăn gắp món rau xanh ở phía trong.
Phó Đình Uyên rất tự nhiên đẩy món rau ở phía ngoài sang hai bên, tạo ra một khoảng trống, rồi dịch món rau mà Bùi Trạch muốn gắp ra ngoài.
“Cảm ơn.” Bùi Trạch tự mình gắp rau vào bát, cúi đầu ăn.
Tất cả mọi người có mặt nhìn lá bài trên đầu hai người họ, rồi chìm vào im lặng…
“Bùi Trạch, cậu thật sự không cố ý à?” Diệp Nại hỏi.
“Cái gì?” Bùi Trạch vừa nuốt xong miếng đó, theo ánh mắt của cậu quay đầu nhìn lá bài của Phó Đình Uyên, cười lớn: “Ấy, cậu bị loại rồi kìa! Tôi còn chẳng để ý, cậu là “Dịch đồ ăn” ha ha ha ha!”
Phó Đình Uyên sững lại một chút, sau đó cũng bật cười, giơ tay gỡ lá bài của Bùi Trạch xuống cho anh ta xem: “Cũng không lỗ, đánh đổi một một.”
Trên đó viết “Nói “cảm ơn””.
Nụ cười của Bùi Trạch tức thì đông cứng.
Cả hiện trường và bình luận đều cười lăn lộn.
[Nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển sang khuôn mặt của tôi thôi!]
[Cứ tưởng tuẫn tình chỉ là lời đồn cổ xưa… Đình Hữu Uyên Trạch lên điểm điên cuồng!]
[Cười chết mất thôi, cuối cùng Diệp Nại đúng là nằm không cũng thắng!]
[Cái đó chẳng phải phải dựa vào anh E giúp cậu ấy sao? Ai hiểu được giá trị của cái khoảnh khắc nắm cổ tay đó chứ!]
[Dịch Hành Tri có thật là nội gián không? Cậu ấy là nội gián phe nào mà buồn cười thế!]
[Bạn đoán xem tên couple của họ tại sao lại là Dịch Diệp Che Mắt?]
Diệp Nại nghe MC tuyên bố cậu là người thắng cuộc vòng này, vẫn còn hơi ngẩn người.
Một là hai người cuối cùng “đồng quy vu tận” quá bất ngờ. Hai là nhận ra rằng việc thắng được ván này, phần lớn là nhờ Dịch Hành Tri đã ngăn cậu không xoay bàn.
Dịch Hành Tri nghiêng đầu nhìn sang, xác nhận: “Đúng là có thật.”
Thật à? Diệp Nại hơi bất ngờ, thấy hộp khăn giấy đã được đặt ở chỗ Doãn Thiên Hàm, định xoay nó về. Ai ngờ vừa đưa tay trái ra, đã bị người bên cạnh nắm lấy cổ tay, ngăn lại động tác.
Dịch Hành Tri không nói gì, chỉ giơ tay xoay bàn xoay, đưa hộp khăn giấy về phía mình, rồi rút một tờ ra.
Diệp Nại nhìn thấy bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu ấy ngày càng tiến lại gần, liền nhanh chóng giật lấy tờ giấy: “Tôi tự làm được.”
Vừa nói xong, cậu đã thấy tay đối phương vững vàng dừng lại, rõ ràng ngay từ đầu cậu ấy chỉ định đưa giấy cho mình.
Diệp Nại: “…”
Sao cậu lại nghĩ Dịch Hành Tri muốn giúp mình lau chứ? Chắc là do cái chuyện đội mũ bảo hiểm trước đó làm cho!
Nguyên Lỗi giơ ngón tay cái lên với Phó Đình Uyên: “Hay quá, suýt nữa thì hạ gục cả hai.”
Doãn Thiên Hàm: “Pha dự đoán này tôi phục rồi đấy.”
Nghe họ bàn luận, Diệp Nại đại khái đoán được tình hình là gì, chỉ vào lá bài của mình hỏi: “Của tôi là “Xoay bàn xoay” à?”
“Cậu đoán được thì cứ đoán đi, nói ra làm gì?” Bùi Trạch càu nhàu: “Cứ ẩn nấp không làm gì, chẳng phải có thể thắng đến cuối cùng sao?”
“Gian lận thì chẳng có ý nghĩa gì.” Diệp Nại chỉ vào Phó Đình Uyên: “Vừa nãy anh ấy cũng nói mà?”
Diệp Nại đổi một lá bài khác, thấy từ trên lá bài của Phó Đình Uyên hơi khó, đang tính toán phải làm sao, bỗng thấy Bùi Trạch vươn dài đũa, khó khăn gắp món rau xanh ở phía trong.
“Cảm ơn.” Bùi Trạch tự mình gắp rau vào bát, cúi đầu ăn.
Tất cả mọi người có mặt nhìn lá bài trên đầu hai người họ, rồi chìm vào im lặng…
“Bùi Trạch, cậu thật sự không cố ý à?” Diệp Nại hỏi.
“Cái gì?” Bùi Trạch vừa nuốt xong miếng đó, theo ánh mắt của cậu quay đầu nhìn lá bài của Phó Đình Uyên, cười lớn: “Ấy, cậu bị loại rồi kìa! Tôi còn chẳng để ý, cậu là “Dịch đồ ăn” ha ha ha ha!”
Phó Đình Uyên sững lại một chút, sau đó cũng bật cười, giơ tay gỡ lá bài của Bùi Trạch xuống cho anh ta xem: “Cũng không lỗ, đánh đổi một một.”
Trên đó viết “Nói “cảm ơn””.
Nụ cười của Bùi Trạch tức thì đông cứng.
[Nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển sang khuôn mặt của tôi thôi!]
[Cứ tưởng tuẫn tình chỉ là lời đồn cổ xưa… Đình Hữu Uyên Trạch lên điểm điên cuồng!]
[Cười chết mất thôi, cuối cùng Diệp Nại đúng là nằm không cũng thắng!]
[Cái đó chẳng phải phải dựa vào anh E giúp cậu ấy sao? Ai hiểu được giá trị của cái khoảnh khắc nắm cổ tay đó chứ!]
[Dịch Hành Tri có thật là nội gián không? Cậu ấy là nội gián phe nào mà buồn cười thế!]
[Bạn đoán xem tên couple của họ tại sao lại là Dịch Diệp Che Mắt?]
Diệp Nại nghe MC tuyên bố cậu là người thắng cuộc vòng này, vẫn còn hơi ngẩn người.
Một là hai người cuối cùng “đồng quy vu tận” quá bất ngờ. Hai là nhận ra rằng việc thắng được ván này, phần lớn là nhờ Dịch Hành Tri đã ngăn cậu không xoay bàn.
2
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
