TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Diệp Nại vốn muốn nhân lúc mọi người chưa đến đông đủ, tìm một chỗ ngủ thêm một lát, không ngờ hành lang này lại bị người ta làm cho tắc hơn cả đường vành đai ba của Cẩm Bình, quả thật là tức không chịu nổi!

Miệng nhanh hơn não: “Đến đá bóng à? Sao không có người dự bị vậy?”

Phó Đình Uyên nghe vậy dừng bước, kéo theo cả một đám người đông nghịt cũng đều dừng lại.

Diệp Nại phanh không kịp, suýt nữa thì đâm vào, càng thêm tức giận: “Anh muốn biến chương trình thành doanh nghiệp gia đình à?”

“Xin lỗi, tôi chỉ mới thương lượng trước với ban tổ chức, chưa kịp nói với mọi người.” Phó Đình Uyên giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn không tương xứng với thế trận hiện tại của anh ta: “Phim tiếp theo của tôi phải đóng một ca sĩ có “tầm cỡ” rất lớn, muốn nhân cơ hội này trải nghiệm thực tế một chút, tìm cảm giác.”

Diệp Nại: “?”

Dường như mỗi chữ đều là tiếng người, nhưng nối lại với nhau thì không thể hiểu nổi.

Đúng là trước đây có nghe nói Phó Đình Uyên đến "Cuộc chiến Vệ Miện" chủ yếu là để nhập vai nhân vật sắp đóng, nhưng hành vi hiện tại của anh ta thì quá mức lố bịch rồi!

“Muốn đóng vai kẻ hợm hĩnh, thì thật sự ngay tại đây ra vẻ hợm hĩnh luôn sao?” Bùi Trạch cũng không nhịn được: “Thế nếu anh muốn đóng vai kẻ gϊếŧ người, có phải cũng phải gϊếŧ một người để trải nghiệm không?”

Diệp Nại liếc xéo cậu ta một cái.

Bùi Trạch giọng điệu yếu đi: “…Không phải nói cậu đâu.”

“Tôi sẽ cố gắng trải nghiệm những gì có thể làm được mà không gây phiền phức cho người khác.” Phó Đình Uyên bình tĩnh nói: “Tất cả chi phí của những người này đều do tôi chi trả, nên ban tổ chức cũng đồng ý rồi.”

Chẳng những đồng ý, e rằng ban tổ chức còn rất hoan nghênh chiêu trò tạo chủ đề này ấy chứ?

“Nhưng anh gây phiền phức cho tôi rồi.” Diệp Nại sắc mặt khó coi: “Chắn đường tôi.”

“Chờ một chút.” Phó Đình Uyên nói nhỏ, rồi quay đầu nâng cao giọng nói: “Tất cả mọi người, đứng sang bên phải, nhường đường.”

Chỉ trong chớp mắt, mười người đồng loạt bước sang bên phải lối đi, áp sát vào tường.

“Mời.” Phó Đình Uyên đưa tay chỉ vào khoảng trống vừa được nhường ra.

Diệp Nại: “…”

Bùi Trạch: “…”

Cảnh tượng thật trừu tượng, quái dị đến mức không thể nổi giận.

Đến chỗ tập trung, chương trình vẫn chưa chính thức bắt đầu ghi hình, Diệp Nại nhìn thấy một chiếc sofa đơn ở góc phòng không có camera, định dựa vào đó chợp mắt một lát.

Anh vốn không hy vọng có thể ngủ được, ai ngờ chiếc sofa này lại vô cùng mềm mại, vừa ngồi xuống đã như lún vào mây vậy, cộng thêm tối qua không ngủ được bao lâu, giờ phút này cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, không biết là mơ hay là thực, Diệp Nại nghe thấy có người gọi tên Dịch Hành Tri, ý thức mơ hồ đột nhiên tự động phát lại cảnh tượng xấu hổ khắc sâu trong não...anh kéo ống tay áo len của Dịch Hành Tri.

Dần dần anh mất kiểm soát đối với khung hình, rõ ràng là muốn rụt tay về, nhưng tay lại như bị dính keo siêu dính, làm cách nào cũng không rũ ra được.

Trong lúc cấp bách, anh bỗng dùng sức, đột nhiên cảm thấy mất trọng lượng, cả người nghiêng sang một bên.

Xong rồi, sắp ngã rồi!

Khoảnh khắc này ý thức đã tỉnh táo trở lại, nhưng cơ thể vẫn chưa chịu sự điều khiển.

Ngay trước khi sắp ngã, vai Diệp Nại đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt.

Qua lớp vải mỏng manh có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương, một luồng hương mát lạnh bao trùm lấy anh.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.