TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

“Tại sao lại là mình bị thế giới thay đổi? Tại sao kiêu hãnh trở nên mong manh dễ vỡ? Tại sao lý tưởng kiên trì vẫn bị ánh mắt thế tục lay động?”

Tuy là câu hỏi, nhưng không có sự dồn ép chất vấn, mà giống một quá trình tự mình hoang mang và giằng xé. Đèn sân khấu nhấp nháy liên tục, như nội tâm đang dao động dữ dội.

Phần chủ đề thứ hai của bài hát có tiết tấu nhanh hơn, dường như đang tiến gần đến câu trả lời.

“Hành trình cuộc đời vốn không có hướng đi định sẵn, rong ruổi chỉ cần lắng nghe tiếng lòng, dù lạc lối trong ngã rẽ, trôi dạt trong sóng gió, đừng đánh mất lập trường, đừng mất đi sự phóng khoáng, một con thuyền độc mộc cũng có thể vượt biển trên dòng sông ước mơ.”

Sau khi điệp khúc được lặp lại một lần nữa, bài hát chuyển tiếp tâm lý qua đoạn C.

“Bắt đầu coi phong cảnh dọc đường là niềm an ủi, cuối cùng cũng bắt tay hòa giải với sự do dự, nhút nhát, chỉ là dù thế nào cũng không học được cách thỏa hiệp, dù cho tự do chỉ là một thoáng chốc.”

Đến điệp khúc cuối cùng, ánh đèn từ bốn phía đồng loạt bật sáng, tựa như ngọn hải đăng dẫn lối, xua tan bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng.

“Bị thế giới thay đổi cũng có thể thay đổi lại thế giới, trăm lần tôi luyện thành thép không còn sợ giá rét, sau khi hiểu được quy luật vận hành của thế giới thì cảm ơn bản thân đã không từ bỏ.”

Dịch Hành Tri say sưa gảy guitar, giọng hát độc đáo xen lẫn âm kim loại, rõ ràng bình thường là một người lạnh lùng cô độc, nhưng trong cơ thể anh lại như ẩn chứa năng lượng vô hạn, cất lên khí thế của ngàn quân vạn mã.

Anh không gào thét một cách cuồng loạn, nhưng lại tự mình mang theo một sức mạnh rung động lòng người, dẫn dắt khán giả hoàn thành một cuộc đối thoại với chính nội tâm mình.

“Không còn bị những cái gọi là “đúng đắn” trói buộc, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra đã sớm đứng giữa hoang dã bao la.”

Câu cuối cùng, Dịch Hành Tri làm chậm tốc độ, âm sắc trở nên đầy không gian, như thể thật sự đang ở giữa một vùng hoang dã vô tận, cơn gió tự do lướt qua đỉnh đầu.

Ống kính chuyển đến khán giả, không ít người đều không kìm được xúc động, mắt đỏ hoe.

Diệp Nại ở hậu trường nhìn màn hình chiếu trực tiếp, ống kính đặc tả từ đôi tay lanh lẹ thoăn thoắt của Dịch Hành Tri cho đến gân xanh nổi lên ở cổ, thậm chí có thể nhìn rõ nốt ruồi rất nhỏ bên cạnh yết hầu lên xuống của anh ta.

Âm thanh trong phòng hòa cùng âm thanh sân khấu, tạo ra hiệu ứng âm thanh càng thêm sống động.

“Quá đỉnh rồi, đúng là ông trời ban cho tài năng mà!” Nguyên Lỗi kích động vỗ tay khen ngợi, dùng khuỷu tay chọc chọc người bên cạnh: “Nyle, cậu thấy sao?”

Mãi không thấy phản hồi, Nguyên Lỗi quay đầu nhìn, bất ngờ phát hiện người bên cạnh lúc này đang hơi thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ngay cả mí mắt thường nửa cụp cũng đã mở to hoàn toàn, hàng mi khẽ rung động.

“Diệp Nại?”

“Hả?” Lần này Diệp Nại nghe thấy, giật mình hoàn hồn quay người lại.

“Nghe nhập tâm thế à?” Nguyên Lỗi nhìn phản ứng của anh, vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Có phải cũng thấy rất bá đạo không?”

Diệp Nại chớp chớp mắt: “À, thì, cũng bá đạo thật.”

---

Năm ban nhạc Phi Độ giành chức vô địch, Diệp Nại đang chuyên tâm làm nhạc rap, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, chỉ là Phi Độ quá nổi tiếng nên anh biết vài bài hát hot, nhưng chưa từng nghe bản đầy đủ.

3

0

1 tuần trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.