TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay và reo hò như sấm.

Cư dân mạng xem livestream cũng sôi sục không kém.

[Má ơi đỉnh của chóp luôn! Bùng nổ quá! Đẹp trai muốn xỉu á á á!!!]

[Mở màn đã kinh ngạc thế này rồi ư? Mấy người sau làm sao mà tiếp nổi hả trời!]

[Sao livestream không kéo tua được nhỉ? Tôi muốn xem đi xem lại!]

[Rốt cuộc là ai đang chế nhạo anh ấy kém cỏi vậy hả? Tôi suýt nữa thì tin rồi đấy!]

Diệp Nại đứng trong bóng tối, hơi thở gấp gáp sau khi biểu diễn vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, trước mắt anh là những chấm sáng của que phát sáng dưới khán đài, cả người bị bao phủ bởi những tiếng reo hò vang trời như sóng biển.

Bất kể kết quả thế nào, anh đều đã tận hưởng trọn vẹn sân khấu này, và đã cố gắng hết sức để thể hiện, không có gì phải hối tiếc.

Khi đèn lại bật sáng, người dẫn chương trình bắt đầu nhắc nhở khán giả đừng quên bỏ phiếu, và bắt đầu đếm ngược cuối cùng.

Diệp Nại là người đầu tiên lên sân khấu, theo quy tắc, số phiếu của anh sẽ được công bố ngay lập tức. Sau một hồi tiếng trống dồn dập tạo không khí hồi hộp, một con số xuất hiện trên màn hình lớn – 856.

Tổng cộng có một nghìn khán giả, số phiếu này dường như khá cao, nhưng hiện tại chưa có dữ liệu nào khác để so sánh, cũng không ai biết chính xác đây là trình độ như thế nào.

Màn hình chuyển cảnh sang các khách mời khác ở hậu trường.

Trừ Phó Đình Uyên đã ở khu vực chờ để chuẩn bị, không có trong khung hình, Bùi Trạch vẻ mặt kinh ngạc dường như không ngờ số phiếu lại cao như vậy, Doãn Thiên Hàm đang vỗ tay cảm thán khen ngợi, Nguyên Lỗi nói một câu “Bây giờ áp lực đổ dồn lên tất cả chúng ta rồi.”

Dịch Hành Tri lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình truyền hình trực tiếp ở hậu trường, không hợp với không khí náo nhiệt xung quanh, không biết đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ màn trình diễn của mình không đạt được kỳ vọng của anh ấy?

Diệp Nại mang theo suy đoán đó trở lại hậu trường, lại thấy Dịch Hành Tri là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay cho anh, tuy không nói một lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia lại khóa chặt lấy anh.

Những người khác cũng lần lượt đứng dậy vỗ tay theo.

Nguyên Lỗi: “Respect!”

Doãn Thiên Hàm: “Giỏi quá giỏi quá.”

Bùi Trạch tuy có chút miễn cưỡng, nhưng vì tôn trọng một sân khấu tốt, vẫn vỗ tay cho anh.

Hậu trường còn rất nhiều chỗ trống, từ đầu đã là muốn ngồi đâu thì ngồi.

Diệp Nại thực ra hoàn toàn có thể chọn một chỗ gần mình nhất, nhưng lại bị ánh mắt của Dịch Hành Tri dẫn dắt một cách khó hiểu, anh đi tới và ngồi cạnh anh ấy.

Vừa ngồi vững, Phó Đình Uyên, người biểu diễn tiếp theo, đã lên sân khấu.

Dưới ánh sáng lờ mờ, dáng người cao lớn của anh càng thêm trầm ổn, trưởng thành, giống như ngọn núi xa tĩnh lặng.

Khi đèn sáng lên, chiếu rõ sự tỉnh táo độc đáo trong ánh mắt của anh, dường như anh muốn nhìn thế giới này bằng một cái nhìn độc đáo riêng mình.

Phó Đình Uyên sẽ hát ca khúc chủ đề nổi tiếng của một bộ phim truyền hình ăn khách, bài hát gốc của một ca sĩ nổi tiếng, nhưng khán giả đã từng mạnh mẽ kêu gọi anh cover lại với tư cách là diễn viên chính.

Đây là lần đầu tiên anh công khai biểu diễn, cũng coi như là thỏa mãn mong muốn của công chúng.

Quả nhiên vừa phát nhạc dạo, không ít người tại hiện trường đã nhận ra bài hát này, phấn khích hò hét.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.