TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 92
Chương 92

Giữa hai người im lặng một lát, Tống Trạch Lan từ từ đưa tay về phía ấm trà, định rót thêm trà cho Kỳ Ấu An.

Kỳ Ấu An nhận ra ý đồ của nàng, vội vàng đi trước nàng một bước cầm lấy ấm trà: “Ta tự mình làm là được rồi.”

“Được.”

Tống Trạch Lan khẽ gật đầu, vờ như tùy ý hỏi: “An An, sau tháng Sáu còn ngày nào khác không?”

Nàng không muốn thành thân sớm như vậy, ngày đính thân cũng từng nói những lời tương tự... nhưng bị Kỳ Ấu An từ chối, không có chút chỗ nào để thương lượng.

Dù biết rõ tâm ý đối phương nhưng lại nói những lời đối phương không muốn nghe, Tống Trạch Lan có chút chột dạ, hàng mi dài dày khẽ run, ngữ khí ẩn chứa sự cẩn trọng mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.

Mặc dù Kỳ Ấu An vạn phần không vui, nhưng thấy vậy cũng không khỏi dịu giọng: “Không có, tiên sinh xem bói nói bát tự hai ta đặc biệt, chỉ có một ngày lành tháng tốt này thôi.”

Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩ muốn thành thân sớm nhất có thể vẫn vô cùng kiên định.

Lời này nghe là biết nói dối, nhưng Tống Trạch Lan lại không thể vạch trần, nàng xem như đã nhìn rõ tâm tư của người này, là điều mà nàng dù thế nào cũng không thể phản đối: “...Được, vậy thì định vào ngày này đi. Mẫu thân ta đi chợ mua đồ ăn rồi, lát nữa người ấy trở về ta sẽ nói chuyện này cho người ấy biết...”

Nhưng Tống mẫu còn chưa về, Triệu Tiểu Ô đã đến tìm Kỳ Ấu An trước.

Nàng rón rén đi xuyên qua đại sảnh, rồi lại đến hậu viện, tiếng bước chân tuy nhẹ nhàng, nhưng không thể giấu được Tống Trạch Lan vốn có thính lực cực tốt, cũng không giấu được Kỳ Ấu An có công phu trong người.

Kỳ Ấu An vừa đỡ Tống Trạch Lan đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem tình hình.

Ánh mắt nàng chợt liếc thấy Triệu Tiểu Ô bước vào, nàng không kịp nghĩ nhiều, liền kéo Tống Trạch Lan vào trong lòng mình, ánh mắt đề phòng: “Triệu Tiểu Ô, ngươi lại muốn làm gì! Mau cút đi!”

Nếu Triệu Tiểu Ô mà ngoan ngoãn nghe lời bảo cút liền cút, vậy nàng ta đã không còn là Triệu Tiểu Ô rồi.

Nàng ta có chút tiếc nuối nhìn vào lòng Kỳ Ấu An một cái, cười hì hì, mặt dày tiếp tục tiến lên: “Đại tỷ, người đừng hiểu lầm, ta là từ tướng quân phủ đến đây, bọn họ nói người ở đây ta mới đến...”

Kỳ Ấu An: “...”

Tất cả diễn ra quá nhanh, Tống Trạch Lan còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bất ngờ bị nàng ấn vào lòng.

Cả người bị bao phủ bởi hơi ấm và khí tức của một nữ tử khác, khuôn mặt trắng nõn như ngọc lập tức đỏ bừng, nàng cố nén sự xấu hổ, đưa tay chống vào ngực Kỳ Ấu An: “An An, người mau buông ta ra...”

“Không buông!”

Tống Trạch Lan không nói thì thôi, vừa nói lại càng khiến Kỳ Ấu An ôm chặt hơn.

Một tay siết chặt vòng eo nàng, tay kia ấn vào sau gáy nàng, khiến nàng khó khăn ngẩng đầu, càng đừng nói đến việc quay đầu.

“Tống tỷ tỷ người đừng để nàng ta thấy người, nàng ta là một lão háo sắc.”

Kỳ Ấu An hạ thấp giọng, nhưng Triệu Tiểu Ô đã ở ngay trước mặt rồi: “Đại tỷ, người... người nói lão háo sắc là ai?”

Nàng ta chỉ vào mình, bộ dạng vừa khó tin vừa đau lòng đến tột độ: “Ta là lão háo sắc sao? Đại tỷ người còn mặt mũi nói ta, người chẳng phải cũng háo sắc sao? Thuở trước, lúc tẩu tử vừa đến, người vừa ôm mông kêu đau, vừa cắn răng trèo tường nhìn tẩu tử, mấy chị em chúng ta còn ở dưới làm bậc thang cho người...”

2

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.