TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Nàng lại lần nữa chỉnh lại y phục phẳng phiu tươm tất, bước chân vội vã đi về phía Cẩm Tú Nhai.

Tống tỷ tỷ chắc đang chuẩn bị mở hiệu thuốc rồi, ta giờ đi có lẽ còn giúp được.

Nhưng còn chưa đến nơi, Nhị Cẩu liền dẫn theo một đám hộ viện gia đinh đuổi theo: “Tiểu thư, phu nhân bảo tiểu nhân bắt cô nương về.”

“???”

Kỳ Ấu An mặt đầy ngơ ngác: “Mẫu thân ta nghĩ gì vậy?”

Nàng ấy không phải đã cho phép mình ra khỏi phủ rồi sao?

Nhị Cẩu thở hổn hển không ra hơi: “Phu nhân nói cô nương lừa nàng, nói rằng khi nữ tử kinh thành đó đến, cô nương ở trong phủ không ra ngoài được, mặt cũng chưa gặp, vậy sao biết người ta dung mạo như hoa, sao biết người ta ôn nhu khả ái?”

“…”

Sơ suất rồi!

Nhưng bí mật trọng sinh này kiên quyết không thể tiết lộ ra ngoài.

Kỳ Ấu An lập tức quyết định gánh vác cái họa này.

Nàng khẽ ho một tiếng, giơ tay chỉ ra sau lưng Nhị Cẩu, giả vờ kinh hãi nói: “Mẫu thân, người sao lại đến đây?”

Phu nhân thế mà lại tự mình ra ngoài bắt người sao?

Quả thực chưa từng nghe thấy, Nhị Cẩu và một đám gia đinh đều quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy phía sau trống rỗng, mấy chiếc lá rụng bay bay trong gió, thật là hiu quạnh.

Quay đầu lại, phát hiện đại tiểu thư khó khăn lắm mới đuổi kịp cũng biến mất rồi.

Cả đám người nhìn nhau, căn bản không biết nên đuổi theo hướng nào…

Kỳ Ấu An vốn định dùng mặt tốt nhất của mình đi gặp Tống tỷ tỷ của nàng, nhưng sau một trận làm ồn như vậy, cũng chẳng màng phong thái nữa.

Nàng trốn đông trốn tây, không biết đã giẫm lên bao nhiêu nóc nhà, cũng không biết đã trèo qua bao nhiêu bức tường sân, cuối cùng cũng đến nơi.

Trước cửa vắng lặng không một bóng người.

Kỳ Ấu An đoán các Càn Dương Quân như ong vỡ tổ bướm lượn kia đã biết Tống tỷ tỷ mắt không nhìn thấy được rồi.

Rõ ràng là không thích có người tranh giành thê tử với mình, nhưng biết bọn họ vì ghét bỏ Tống tỷ tỷ không nhìn thấy được mà cút đi, nàng cũng không vui vẻ nổi.

Mắt không nhìn thấy thì sao chứ? Tống tỷ tỷ của ta người đẹp lòng thiện y thuật giỏi, nhìn khắp Hữu Ninh Thành, có ai sánh bằng?

Đi qua đi lại rất lâu, Kỳ Ấu An cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, giơ tay chuẩn bị gõ cửa, cửa lại từ từ mở ra.

Một nữ tử Khôn Trạch vận y phục trắng tinh bước ra.

Đôi mắt hạnh đào sinh ra ôn nhu xinh đẹp, nhưng ánh nhìn lại có chút trống rỗng ảm đạm, tựa như từng lớp sương mỏng che phủ đi thần thái, nhưng khóe môi lại có ý cười nhàn nhạt: “Vị muội muội này mau quay về đi, muộn nữa e rằng trong nhà sẽ không chừa cơm cho muội đâu.”

“Ta… ta…”

Kỳ Ấu An căng thẳng đến nói không nên lời, nàng vốn tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ vẫn rối loạn phương tấc, nén nửa ngày cũng không nói ra ý cầu thân.

Nàng đối với Tống Trạch Lan là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau khi trọng sinh vẫn như vậy.

Thậm chí càng thêm nồng nhiệt.

Nàng nhớ nhung nữ tử ôn nhu hiền nhã này ròng rã năm năm, mỗi ngày đều khó khăn như vậy, chỉ khi xung phong nơi chiến trường, mới có thể quên đi nàng đã là vợ người, mới có thể có được giải thoát ngắn ngủi…

“Nói lắp sao?”

Vị đại phu mù khẽ thu lại ý cười, nghiêng người mời nàng vào, có chút áy náy: “Mau vào đi, đừng căng thẳng, lát nữa có thể mô tả chi tiết một chút triệu chứng…”

Người trong lòng nghiêm túc lại đáng yêu, Kỳ Ấu An đột nhiên không còn căng thẳng nữa, chỉ còn lại đầy ắp yêu thích và thân cận: “Tống tỷ tỷ, ta không đến xem bệnh, ta đến để cầu hôn nàng.”

4

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.