TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 83
Chương 83

Nàng lại hoảng hốt, rửa tay rồi tìm cái vạc gốm chuẩn bị sắc thuốc.

"Không vội.” Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu: “Mẫu thân, An An..."

"Nàng ấy hả, đã về phủ an trí bằng hữu rồi, nói là xong việc sẽ sang đây ngay."

Tống mẫu không khỏi nhớ đến đôi mắt mình đã thấy, động tác trên tay khựng lại, có chút lo lắng nói: "Là một Càn Nguyên Quân ăn mặc tả tơi, nhưng mẫu thân thấy đôi mắt của nàng ấy rất quyến rũ và xinh đẹp, lại giống một Khôn Trạch."

"Càn Nguyên... bằng hữu?"

Tống Trạch Lan khẽ cười: “Con biết rồi mẫu thân, An An có đến hay không cứ mặc nàng, không cần để tâm."

"Thế này sao được! Sắp thành thân rồi con không lo thì ai lo? Sau này con phải học cách để ý những người bên cạnh tiểu tướng quân, tuyệt đối không thể để nàng bị hồ mị tử câu dẫn đi."

Tống mẫu thấy nàng thờ ơ như không liên quan gì đến mình thì càng sốt ruột: “Lan nhi, con phải nghe lời mẫu thân, những chuyện khác không nghe thì thôi, nhưng chuyện này mẫu thân có kinh nghiệm hơn con. Tiểu tướng quân không chê Càn Nguyên Quân kia bẩn như kẻ ăn mày, còn nắm tay, chắc chắn quan hệ không tầm thường. Mẫu thân muốn con đề phòng, cũng là sợ con thiệt thòi."

"Không sao.” Tống Trạch Lan vẫn cố chấp lắc đầu: “Mẫu thân, con tự có chừng mực trong lòng, bây giờ chưa thành thân cứ để nàng ta tự do, nếu nàng muốn từ hôn con cũng chiều theo, nhưng sau khi thành thân thì không thể như vậy nữa."

Đúng lúc Tống mẫu đang định cằn nhằn vì nỗi "hận sắt không thành thép" thì nàng lại đổi giọng, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi bỗng trầm xuống: “Sau khi thành thân mà còn lăng nhăng phong nguyệt, con nhất định không tha cho nàng ta."

"..."

Tống mẫu sững sờ, con gái nàng vậy mà lại nói ra những lời này? Thật hiếm thấy!

Xem ra nàng cũng không phải là vô cảm hay thờ ơ khi tiểu tướng quân tiếp xúc với Càn Nguyên Quân!

Tống mẫu rất vui mừng: “Lan nhi, con hiểu là tốt rồi, con không tranh không đoạt, nhưng khó mà bảo đảm người khác không tơ tưởng đến con. Tiểu tướng quân đôn hậu lương thiện không hề có lòng đề phòng người khác, còn Càn Nguyên Quân kia trông cũng không giống người đứng đắn chịu khó vươn lên, Càn Nguyên nào có chân tay mà lại rơi vào cảnh sống cùng ăn mày? Theo mẫu thân thấy, nàng ta tám phần là có ý đồ bất chính, con phải chú ý một chút."

"Vâng..."

Kỳ Ấu An xử lý xong chuyện của Lý Tuyết Sinh thì trời đã về chiều, chưa kịp thở dốc, nàng chợt nhớ ra hôm nay ở kiếp trước chính là ngày nàng và Tống Trạch Lan gặp mặt lần đầu.

Nghĩa là, chỉ lát nữa thôi sẽ có một tên lưu manh đến quấy rối thê tử của nàng, không chừng tên khốn đó bây giờ đã ẩn nấp quanh y quán chờ thời cơ hành động rồi.

Mồ hôi lạnh đột nhiên túa đầy lưng, Kỳ Ấu An giật lấy dây cương từ tay Nhị Cẩu, bay người lên ngựa: "Nhị Cẩu, ngươi đưa Lý cô nương về, ta có việc gấp cần xử lý."

Hai người họ vừa từ nha môn trở ra, đã bắt được đám ăn mày ức hϊếp Lý Tuyết Sinh, vốn định đến tửu lầu ăn mừng một phen, nhưng nàng lại đột nhiên bỏ đi, điều này cũng có nghĩa là không ai đãi khách nữa rồi.

"Tiểu thư..."

Nhị Cẩu nhìn bóng dáng nàng một mình phi ngựa như bay mà ngây người.

Lúc này hầu như nhà nhà đều đang nấu cơm, thậm chí những nhà dậy sớm hơn đã bắt đầu dùng bữa, trên đường chẳng có mấy người, chỉ có những làn khói bếp bốc lên cuồn cuộn.

Hắc Lộ phi nhanh như gió, cấp tốc dừng lại trước cửa y quán, Kỳ Ấu An nhảy từ trên ngựa xuống, lao vυ"t vào đẩy cửa: “Tống tỷ tỷ..."

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.