TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 73
Chương 73

Kỳ Ấu An trên đường về viện của mình vẫn đang tự kiểm điểm, mẫu thân nàng tuy nhìn có vẻ chẳng quan tâm điều gì, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đánh mạt chược, nhưng sự quan tâm chăm sóc dành cho nàng một chút cũng không hề thiếu.

Ngược lại là nàng, kiếp trước ở nhà không ít lần chọc giận mẫu thân nàng, rồi lại bỏ nhà đi và chết trên chiến trường, chẳng báo đáp được chút ân dưỡng dục nào của mẫu thân, mẫu thân nàng nuôi nàng một đứa con gái cứ như nuôi công cốc vậy...

Đêm khuya.

Màu mực lặng lẽ trở nên đậm đặc, từng mảng mây đen không biết từ lúc nào đã che khuất ánh trăng, chỉ còn vài đốm sao lấp lánh trên nền trời, nhưng cũng thật nhỏ bé.

Trong Tướng quân phủ rộng lớn một mảnh tĩnh mịch, từng gian phòng đã tắt nến, tất cả mọi người đều đã say giấc nồng.

Tần Thị cũng vậy, song trong giấc mộng ngọt ngào lại bị một tiếng "rầm" đầy uy lực làm cho cánh cửa phòng bật tung.

Hắn (người cha) giật mình tỉnh dậy ngồi bật người, mơ hồ nhìn thoáng qua thân ảnh cao lớn đang bước tới, liền hoảng hốt hỏi: "Ai? Ngươi muốn làm gì?"

"Cha.” Kỳ Hao Vũ khẽ cười khẩy một tiếng, bước chân hơi ngừng, quay người đi đến bên bàn ngồi xuống: “Ngoài ta ra thì còn ai nữa?"

"Là Vũ nhi à, nửa đêm nửa hôm con đến làm gì? Ta còn tưởng là cái tiện nhân ở Phương Lan Viện muốn mưu hại ta chứ!"

Tần Hoa thở phào một hơi, khoác y phục rồi lật mình xuống giường, lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc lẫn với hương son phấn trên người hắn, không khỏi nhíu mày: “Vũ nhi, con sao lại đến những nơi đó nữa rồi? Con biết đấy, tướng quân nàng không thích con đến những nơi như vậy, vạn nhất bị phát hiện..."

"Hừ, Kỳ Triều Yến đã bắt được thám tử man di, có biết bao nhiêu việc phải xử lý, ước chừng mười ngày nửa tháng cũng không về, nào có thời gian quản ta?"

Kỳ Hao Vũ cười lạnh liên tục, trông tâm trạng không mấy ổn, Tần Hoa đi đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Vũ nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng biết Kỳ Triều Yến nàng ta bị ma quỷ ám ảnh gì, hôm nay đột nhiên lại bảo ta đến Bình Tây Quân đầu quân cho bạn nàng ta, dù có bạn nàng ta chiếu cố, liệu có thể như ta ở đây sống như cá gặp nước không?"

Tần Hoa mò mẫm thắp đèn, nhìn rõ vẻ mặt con trai hắn âm trầm mang theo sát khí, cân nhắc cẩn thận nói: "Hay là muốn con đi rèn luyện một phen?"

"Tuyệt đối không thể! Nàng ta chắc chắn là đang dè chừng ta, trong quân nhiều lão tướng đều khen ngợi ta không ngớt, những người bên dưới cũng tin phục ta, nàng ta nhất định sợ ta uy hϊếp địa vị của nàng ta trong quân nên mới nghĩ cách điều ta đi."

"Không phải vậy đâu, Vũ nhi con tuy dũng mãnh thiện chiến thiên tài hiếm có, nhưng đại tướng quân cũng là thiếu niên anh hùng trăm năm khó gặp, năm đó chỉ dẫn hơn ngàn người đã có thể phá vây, từ tay người Nam Man đoạt lại mười ba thành, địa vị của nàng ta trong Kỳ gia quân tuyệt không phải con trong chốc lát là có thể vượt qua, cha đoán nàng ta là vì cái phế vật kia..."

Tần Hoa chưa dứt lời, đã bị Kỳ Hao Vũ cười lạnh cắt ngang: “Cái phế vật đó không đáng lo, cha không biết cái phế vật đó sắp được gả đi rồi sao? Lại còn gả cho một tên mù! Thật đúng là nực cười hết sức."

"Thật sao?"

Tần Hoa không tin lắm, mặc dù hắn luôn biết vị ở Phương Lan Viện kia không muốn đứa con gái phế vật của mình tòng quân, nhưng cách để tránh ra chiến trường có rất nhiều, dường như cũng không cần thiết phải gả con gái đi chứ?

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.