0 chữ
Chương 7
Chương 7
Kết quả vừa đến chân núi, liền bị mẫu thân nàng phát hiện, cùng với thám tử man nhân bị bắt sống một thể mang về thành.
Dạo một vòng ở Hựu Ninh thành, mất hết mặt mũi, về lại bị đánh một trận, bị nhốt trong phủ hơn nửa tháng mới được thả ra.
Chuyện này dù nàng có chết cũng không quên được.
Tống Trạch Lan chính là vào lúc đó mà đến Hựu Ninh thành...
Không ai biết vì sao nàng lại từ Hoàng đô phồn hoa mà đến biên thành chim không thèm ỉa này, nhưng nàng lại có vẻ ôn nhu tú lệ mà Khôn Trạch Quân ở đây không có, giống như một món đồ quý hiếm gây ra không ít chấn động.
Mấy kẻ bạn xấu đều xúi giục Kỳ Ấu An trèo tường ra ngoài nhìn giai nhân, tường thì đã trèo rồi, nhưng không thành công, bị Ninh Phương chỉ huy hạ nhân kéo hai chân lôi xuống.
Khiến cho trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh, tổng muốn tìm một cơ hội xem Khôn Trạch Quân đến từ Hoàng thành rốt cuộc đẹp đến mức nào.
Nghĩ đến việc sắp có thể gặp Tống Trạch Lan, Kỳ Ấu An kích động đến khó kiềm chế.
Đời này, nàng dù thế nào cũng phải lừa được người về làm thê tử của mình!
Chỉ nghĩ thôi, đã không chờ đợi được nữa rồi.
Chỉ là chưa đợi nàng từ trên giường bò dậy, đã lại bị Ninh Phương ấn đầu vào gối mềm, nhìn dáng vẻ như muốn bịt chết nàng, nhưng con gái ruột sao nỡ ra tay?
Ninh Phương vừa bực vừa buồn cười: “Vô nghĩa, không phải năm hai mươi thì là năm nào? Ngốc chết ngươi, giả ngu còn nghiện rồi sao."
Lời của nàng, càng khiến Kỳ Ấu An ăn được viên thuốc an thần.
Cơ hội được sống lại một đời này, nhất định phải nắm chắc, không thể phụ lòng!
Kỳ Ấu An thầm quyết định giấu kín bí mật kinh thiên động địa này, đồng thời cũng quyết tâm từ đâu ngã xuống thì từ đó đứng lên, không chỉ phải cưới Tống tỷ tỷ, mà còn phải lên Tây Bắc lần nữa, đánh cho Tây Việt quốc tan tác, tự nguyện cầu hòa mới được.
Bôi thuốc xong, không đợi Ninh Phương đuổi nàng ra ngoài, nàng liền cho Ninh Phương một cái ôm gấu: “Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân ta biết lỗi rồi, sau này ta sẽ nghe lời mẫu thân, mẫu thân không cho ta ra khỏi thành thì đánh chết ta cũng không ra khỏi thành nữa."
"Ai tin lời quỷ của ngươi?" Ninh Phương bực bội đẩy nàng ra: “Cút về viện của ngươi đi, nếu để ta biết ngươi lén lút chạy ra ngoài, xem ta có đánh gãy chân Nhị Cẩu không!"
"Trong phòng quá ngột ngạt không chịu nổi..."
Lời Kỳ Ấu An vừa mở đầu, bàn tay Ninh Phương đã giơ cao, trừng mắt giận dữ nhìn nàng, ý tứ đe dọa cực kỳ rõ ràng.
Vội vàng trước khi bàn tay kia rơi xuống mặt, Kỳ Ấu An liền bổ cứu: “Mẫu thân, con không ra ngoài thành, chỉ là muốn tìm cho người một nàng dâu thôi.”
“Có ý trung nhân rồi sao?”
Ninh Phương từ từ hạ tay xuống, nhưng vẫn đầy vẻ nghi hoặc nhìn nàng: “Để mắt đến Càn Dương Quân hay Khôn Trạch nhà nào rồi?”
“Người đến từ kinh thành kia… ôn nhu xinh đẹp, mẫu thân người nhất định sẽ thích.”
Nói đến Tống Trạch Lan, sắc mặt Kỳ Ấu An không khỏi nóng lên: “Thành Hữu Ninh chúng ta không có nữ tử nào xinh đẹp hơn nàng.”
Ninh Phương nhìn gò má ửng hồng của nàng, khẽ gật đầu suy tư: “Người ta sẽ để mắt đến con sao? Mẫu thân nghe nói không ít Càn Dương Quân yêu thích nữ tử Khôn Trạch kia đâu, nàng vừa đến, cả thành đều sôi sục cả lên.”
Trong Hữu Ninh Thành nơi lang nhiều thịt ít này, người ta nếu có ý muốn tìm lương duyên, e rằng xem mặt còn không xuể, lại sao có thể để mắt đến đứa con gái chưa phân hóa của mình?
Dạo một vòng ở Hựu Ninh thành, mất hết mặt mũi, về lại bị đánh một trận, bị nhốt trong phủ hơn nửa tháng mới được thả ra.
Chuyện này dù nàng có chết cũng không quên được.
Tống Trạch Lan chính là vào lúc đó mà đến Hựu Ninh thành...
Không ai biết vì sao nàng lại từ Hoàng đô phồn hoa mà đến biên thành chim không thèm ỉa này, nhưng nàng lại có vẻ ôn nhu tú lệ mà Khôn Trạch Quân ở đây không có, giống như một món đồ quý hiếm gây ra không ít chấn động.
Mấy kẻ bạn xấu đều xúi giục Kỳ Ấu An trèo tường ra ngoài nhìn giai nhân, tường thì đã trèo rồi, nhưng không thành công, bị Ninh Phương chỉ huy hạ nhân kéo hai chân lôi xuống.
Khiến cho trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh, tổng muốn tìm một cơ hội xem Khôn Trạch Quân đến từ Hoàng thành rốt cuộc đẹp đến mức nào.
Đời này, nàng dù thế nào cũng phải lừa được người về làm thê tử của mình!
Chỉ nghĩ thôi, đã không chờ đợi được nữa rồi.
Chỉ là chưa đợi nàng từ trên giường bò dậy, đã lại bị Ninh Phương ấn đầu vào gối mềm, nhìn dáng vẻ như muốn bịt chết nàng, nhưng con gái ruột sao nỡ ra tay?
Ninh Phương vừa bực vừa buồn cười: “Vô nghĩa, không phải năm hai mươi thì là năm nào? Ngốc chết ngươi, giả ngu còn nghiện rồi sao."
Lời của nàng, càng khiến Kỳ Ấu An ăn được viên thuốc an thần.
Cơ hội được sống lại một đời này, nhất định phải nắm chắc, không thể phụ lòng!
Kỳ Ấu An thầm quyết định giấu kín bí mật kinh thiên động địa này, đồng thời cũng quyết tâm từ đâu ngã xuống thì từ đó đứng lên, không chỉ phải cưới Tống tỷ tỷ, mà còn phải lên Tây Bắc lần nữa, đánh cho Tây Việt quốc tan tác, tự nguyện cầu hòa mới được.
"Ai tin lời quỷ của ngươi?" Ninh Phương bực bội đẩy nàng ra: “Cút về viện của ngươi đi, nếu để ta biết ngươi lén lút chạy ra ngoài, xem ta có đánh gãy chân Nhị Cẩu không!"
"Trong phòng quá ngột ngạt không chịu nổi..."
Lời Kỳ Ấu An vừa mở đầu, bàn tay Ninh Phương đã giơ cao, trừng mắt giận dữ nhìn nàng, ý tứ đe dọa cực kỳ rõ ràng.
Vội vàng trước khi bàn tay kia rơi xuống mặt, Kỳ Ấu An liền bổ cứu: “Mẫu thân, con không ra ngoài thành, chỉ là muốn tìm cho người một nàng dâu thôi.”
“Có ý trung nhân rồi sao?”
Ninh Phương từ từ hạ tay xuống, nhưng vẫn đầy vẻ nghi hoặc nhìn nàng: “Để mắt đến Càn Dương Quân hay Khôn Trạch nhà nào rồi?”
Nói đến Tống Trạch Lan, sắc mặt Kỳ Ấu An không khỏi nóng lên: “Thành Hữu Ninh chúng ta không có nữ tử nào xinh đẹp hơn nàng.”
Ninh Phương nhìn gò má ửng hồng của nàng, khẽ gật đầu suy tư: “Người ta sẽ để mắt đến con sao? Mẫu thân nghe nói không ít Càn Dương Quân yêu thích nữ tử Khôn Trạch kia đâu, nàng vừa đến, cả thành đều sôi sục cả lên.”
Trong Hữu Ninh Thành nơi lang nhiều thịt ít này, người ta nếu có ý muốn tìm lương duyên, e rằng xem mặt còn không xuể, lại sao có thể để mắt đến đứa con gái chưa phân hóa của mình?
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
