TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 66
Chương 66

Kỳ Ấu An nghe xong trong lòng chua xót, trên mặt cũng chẳng còn nụ cười: “Đúng, nàng ta không sai, là ta sai, ta không nên đánh nàng ta."

"Không.” Tống Trạch Lan lắc đầu: “Đánh hay lắm, đáng đánh."

"Á?"

Kỳ Ấu An ngây ngốc.

"Nàng ta nợ ta ngàn lạng tiền khám bệnh.” Tống Trạch Lan cười giải thích.

"Ngàn lạng? Sao nhiều thế?"

Kỳ Ấu An cũng chẳng còn bận tâm đến sự chua xót nữa, nếu người trước mặt không phải Tống tỷ tỷ của nàng, thì nàng nhất định sẽ mắng nàng là gian thương rồi.

"Nhiều lắm sao?"

Tống Trạch Lan vẻ mặt không hiểu: “Ta đã cứu Triệu tiểu thư một mạng, nàng ta lẽ ra phải giao ngàn lạng tiền khám bệnh."

"..."

Đây thật sự là Tống tỷ tỷ ôn hòa lương thiện, chữa bệnh kê thuốc cho người nghèo chưa từng thu tiền của nàng sao?

Kỳ Ấu An suy nghĩ hồi lâu: “Là... là bên các ngươi chữa bệnh đều cần nhiều tiền như vậy sao?"

"Không phải, đó là quy tắc của ta, người nghèo thì không lấy một đồng, người giàu thì ngàn vàng đổi mạng."

Tống Trạch Lan lúc này mới hiểu được nàng khó chấp nhận, liền kiên nhẫn giải thích: "Là một y giả, gặp phải nhà nghèo không có tiền chữa bệnh mà không thể không cứu, ta có thể không thu tiền khám, nhưng các dược liệu cần thiết phần lớn đều thu mua từ tay người hái thuốc, đó là một khoản chi phí không nhỏ, chỉ có thể dùng cách này để cân bằng lại."

"Thì ra là vậy.” Kỳ Ấu An tỏ vẻ rất ủng hộ: "Tống tỷ tỷ, đợi sau này gặp lại nàng ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi đòi lại khoản tiền này, để Tống tỷ tỷ có thể cứu giúp được nhiều người hơn."

"Không cần đâu.” Tống Trạch Lan lại khẽ mỉm cười: “An An, ta muốn bắt đầu lại, những chuyện đã qua thì không cần tính toán nữa."

"..."

Nếu là người khác, ngàn lạng bạc sẽ nói không cần là không cần sao?

Kỳ Ấu An trong lòng lại nổi lên chua xót, nàng buồn bực ừ một tiếng, trong đầu lại nghĩ rằng dù thế nào cũng phải đòi lại số tiền đó không thiếu một phân.

Tống Trạch Lan nhận ra sự thay đổi cảm xúc của nàng, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Tiểu tướng quân nhạy cảm đa nghi như vậy, lại còn hay khóc, e rằng sau này cho dù phân hóa, cũng chỉ phân hóa thành Khôn Trạch Quân kiêu căng mà thôi?

Trong sân, hai con đại nhạn lại kêu lên bất an, đã kêu mấy bận rồi.

Lúc đó Tống Trạch Lan ở trong nhà nói chuyện phiếm với Ninh Phương đã nghe thấy rồi, nhưng nàng lại lầm tưởng là ngỗng lớn, nên giờ cũng không nghĩ nhiều: “An An, ngươi mang ngỗng lớn về đi, ta và nương đều không thích ăn mặn, cũng không tiện cho chúng ăn."

Không ngờ lại gây ra chuyện cười, Kỳ Ấu An đang trong tâm trạng buồn bực, nghe vậy liền bật cười: “Tống tỷ tỷ, không phải ngỗng lớn đâu, nhắc nhở ngươi một chút, chúng là vật cần thiết để cầu thân đấy."

"Đại nhạn?"

Tống Trạch Lan có chút ngượng: “Là ta kiến thức nông cạn rồi."

"Không không không, là tiếng kêu của chúng có chút tương tự, Tống tỷ tỷ không phân biệt được cũng là lẽ thường thôi."

Kỳ Ấu An lại nhớ đến lời Triệu Ma Ma nói, liền tiếp lời: "Tống tỷ tỷ, Triệu Ma Ma nói đại nhạn phải nuôi cho tốt, nếu không chết đi thì không may mắn đâu."

"Được."

Tống Trạch Lan khẽ gật đầu, còn chưa hoàn hồn khỏi sự ngượng ngùng, nghe vậy lại càng thêm ngượng.

Kỳ Ấu An tuy không nói rõ, nhưng quy tắc đã truyền từ ngàn năm nay Tống Trạch Lan làm sao lại không biết?

Xưa nay, vào ngày thành thân, bên xuất giá sẽ mang đại nhạn theo, cùng xuất giá.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.