TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 64
Chương 64

Kỳ Ấu An khẽ cúi đầu, cằm liền cọ qua mái tóc óng mượt của nàng, hương lan thoang thoảng quấn quýt chóp mũi, gò má trắng ngần lập tức ửng hồng nhạt, cả người nàng như bị định thân chú, cứng đờ không dám động đậy.

Đáng tiếc bộ dạng hoảng loạn tay chân luống cuống của nàng Tống Trạch Lan không nhìn thấy, Tống Trạch Lan chỉ cảm thấy hai người đứng hơi gần, không tự chủ lùi lại một bước: “An An, đợi mắt ta khỏi rồi ngươi hãy dẫn ta đi dạo khắp Hữu Ninh thành đi.”

“Vì sao?”

Kỳ Ấu An ngẩn người, rồi hiểu ra nói: “Tống tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng, ngươi không nhìn thấy ta có thể kể cho ngươi nghe mà.”

“Không phải nguyên nhân này.” Tống Trạch Lan lại cười, nụ cười có chút mơ hồ: “Mắt ta không nhìn thấy, nếu để người khác thấy ngươi và ta ở cùng nhau, e rằng sẽ trêu chọc ngươi.”

“Tống tỷ tỷ...”

Kỳ Ấu An không ngờ lại là nguyên nhân này, trái tim nàng trong chớp mắt đau đớn không gì sánh bằng, kiếp trước nàng sống hai mươi sáu năm, thế sự gian nan, gặp quá nhiều người chịu đựng khổ nạn, trăm bề bị giày vò ức hϊếp, nàng từng thương xót, từng phẫn nộ bất bình, nhưng chưa bao giờ đau lòng một người đến mức như bây giờ, hận không thể tự mình thay thế.

Cổ họng nàng nghẹn lại, khô khan không nói nên lời, nếu người mù là nàng thì tốt biết mấy...

“Ta vốn không định sớm đồng ý với ngươi như vậy, chỉ là hôm nay bá mẫu đã mở lời cầu hôn cho ngươi rồi.” Tống Trạch Lan dừng lại một chút, ngữ khí càng thêm mềm mại, như dụ dỗ nói: “An An, ta tin giấc mộng ngươi nói, cũng tin ngươi thật lòng yêu ta, chỉ là ta chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc thành thân, sau khi định ra hôn ước có thể đợi ta khỏi mắt rồi hẵng thành hôn được không?”

“......Không được.”

Ngữ khí nàng mềm mỏng, Kỳ Ấu An cũng không giận nổi, ngược lại rất đau lòng cho nàng: “Tống tỷ tỷ, ta sớm gả qua đây chăm sóc ngươi và bá mẫu không tốt sao? Lại không ảnh hưởng ngươi khỏi mắt.”

Lời của Kỳ Ấu An khiến Tống Trạch Lan bật cười ngây ngô, nàng khẽ lắc đầu, nhưng lại không nói gì.

May mắn thay giữa mày nàng không có vẻ giận dữ, dường như vẫn còn chỗ để tiếp tục thương lượng, Kỳ Ấu An vươn cánh tay cẩn thận nắm lấy tay nàng: “Tống tỷ tỷ, bất luận mắt ngươi có thể hồi phục hay không, tấm lòng ta muốn cùng ngươi kết bạch thủ chi khế vĩnh viễn không thay đổi...”

……

Kỳ Ấu An không bị đuổi ra ngoài.

Khi gần trưa, Kỳ Ấu An đang nấu thuốc trong tiểu trù phòng.

Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tống Trạch Lan đang ngồi ở cửa phơi nắng.

Tống tỷ tỷ của nàng mày mắt sinh ra đã dịu dàng, giờ đây ánh nắng xuân ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt tươi sáng, sườn mặt trắng ngần như ngọc càng thêm vẻ dịu dàng.

Nếu không phải Tống Trạch Lan có chuyện trong lòng, dù mắt không nhìn thấy cũng sẽ nhận ra nàng ta hết lần này đến lần khác lén nhìn mình rồi.

Một tia sầu muộn như có như không vương vấn giữa mày, một lúc lâu sau, Tống Trạch Lan từ cơn hoảng hốt lấy lại tinh thần, liếc mắt sang hướng Kỳ Ấu An đang đứng: “An An, ta từng bị từ hôn một lần...”

“Ta biết.” Kỳ Ấu An tuy đang nhóm lửa, nhưng sự chú ý vẫn luôn ở trên người nàng, nghe nàng mở miệng liền lập tức biết nàng muốn nói gì: “Ta không bận tâm, nàng ta không cưới ngươi là nàng ta hữu nhãn vô châu không biết vàng khảm ngọc, nàng ta mới là kẻ thật sự mù lòa! Sói mắt trắng! Uổng làm kẻ sĩ! Hoàn toàn không biết ngươi tốt đến nhường nào.”

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.