TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

Đây thật sự là trọng sinh, chứ không phải một giấc mộng đẹp sao?

“Sao vậy?”

Nàng chỉ khẽ chậm bước, liền bị Tống Trạch Lan nhận ra, trong giọng nói ôn nhu du dương không khó để nghe ra sự quan tâm.

Tim Kỳ Ấu An nóng lên: “Không có gì, chỉ là cảm thấy bây giờ còn có thể sống sờ sờ đứng bên cạnh tỷ, thật sự quá may mắn, cứ như đang mơ vậy.”

Không hiểu sao, nghe lời này Tống Trạch Lan bỗng thấy hơi chạnh lòng, hình như nàng từ lời tiểu tướng quân nghe ra sự tang thương và bi ai của người đã trải qua ngàn khó vạn hiểm trở về.

Nhưng nàng lại không biết tiểu tướng quân mới mười chín tuổi trước mắt đã trải qua những gì.

Tống Trạch Lan khẽ cười, nhất thời không biết nên mở lời an ủi thế nào.

Kỳ Ấu An cũng không nói gì thêm, đỡ nàng đi vào phòng bếp.

Mắt Tống Trạch Lan không tiện, nhiều việc đều do mẫu thân nàng làm thay, việc sắc thuốc này cũng do Tống mẫu vẫn luôn đảm nhiệm.

Chỉ là hôm nay Tống mẫu cùng các vị tỷ muội đồng lứa trò chuyện quá đỗi hứng khởi mà quên mất thời gian, nhất thời vẫn chưa nhớ ra mình phải đi sắc thuốc cho con gái.

Mà Tống Trạch Lan cũng vừa khéo muốn Kỳ Ấu An trở về, liền lấy việc sắc thuốc làm cớ giả vờ bận rộn, chỉ là không ngờ tiểu thư phủ tướng quân đường đường lại chịu cùng nàng vào căn phòng bếp khói ám lửa hun này.

Thật sự quá đỗi bất ngờ.

Dược liệu trong nồi đất đã ngâm xong, Kỳ Ấu An đại khái nhìn qua một lượt, bên cạnh còn đặt vài vị thuốc khác, chắc là phải cho thêm vào giữa chừng khi sắc.

Nàng đem chiếc ghế đẩu thấp duy nhất trong phòng bếp kê ra chỗ có nắng ở cửa: “Tống tỷ tỷ, tỷ cứ ngồi đó chỉ cho muội cách làm là được, muội sẽ nhóm lửa.”

Tống Trạch Lan không yên tâm lắm, chần chừ một lát rồi nói: “Hay là để ta làm đi, tiểu tướng quân cứ ngồi một bên nghỉ ngơi là được, cũng có thể về trước.”

“Tống tỷ tỷ có phải lo muội không biết nhóm lửa không?”

Kỳ Ấu An nhớ lại chuyện xảy ra kiếp trước, nhịn mãi không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Trong mơ muội quả thực không biết nhóm lửa, làm cả phòng bếp khói đen cuồn cuộn, cách cả bức tường viện cũng có thể nhìn thấy khói đặc bốc lên tận trời. Bọn họ đều tưởng nhà tỷ cháy nên hớt hải chạy đến dập lửa, cảnh tượng đó thật sự quá buồn cười, ha ha ha.”

Tống Trạch Lan cũng khẽ cười theo: “Là lỗi của ta, không nên để muội làm những việc này.”

“Lúc ấy tỷ cũng nói với mẫu thân ta như vậy.” nụ cười của Kỳ Ấu An dần tắt, uỷ khuất bĩu môi: “Không biết bọn họ truyền như thế nào, truyền đến tai mẫu thân ta lại biến thành muội chơi lửa đốt cháy một căn phòng, không nghe muội giải thích liền bắt muội đến đây tạ lỗi với tỷ và bá mẫu. Nếu không phải tỷ giúp muội nói đỡ, muội chắc chắn không tránh khỏi một trận đòn đau.”

“Một đồn mười, mười đồn trăm, lời đồn đại là vậy mà ra, tiểu tướng quân không cần để trong lòng. Còn về phần thuốc này…” Tống Trạch Lan dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng pha chút ý cười: “Vẫn là để ta tự sắc cho ổn thỏa, như vậy sẽ không cần làm phiền bà con lối xóm đến cứu hỏa nữa.”

Nàng cười lên thanh tao tuyệt đẹp như đóa u lan vừa chớm nở trong thung lũng vắng, dù chỉ khoác trên người bộ y phục thô sơ bình thường, cũng không giấu được vẻ ôn nhu tú lệ trời ban.

Kỳ Ấu An cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của nàng, dù bị trêu chọc cũng không hề có chút khó chịu: “Tống tỷ tỷ quá xem thường muội rồi, bây giờ muội không chỉ biết nhóm lửa, còn biết sắc thuốc nữa. Chỉ là tỷ cứ cách ba hai ngày lại đổi phương thuốc, muội không nhớ được những vị thuốc đó nên cho vào lúc nào, nếu không thì không cần tỷ ở bên cạnh chỉ dẫn rồi. Bản thân muội có thể tự sắc thuốc xong, bưng đến trước mặt tỷ.”

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.