0 chữ
Chương 21
Chương 21
Hôm đó nàng đi săn trong núi bị thương, ngang qua một y quán liền muốn vào băng bó vết thương. Vừa hay nàng bắt gặp đám lưu manh có ý đồ bất chính, nhưng lũ lưu manh căn bản không phải đối thủ của nàng, ba quyền hai cước đã bị đánh chạy.
Tống Trạch Lan thì không lấy một xu mà bôi thuốc cho nàng, nhưng lại không có ý lấy thân báo đáp.
"Mở miệng ra là phủ nhận nương, không thử sao biết được?"
Ninh Phương giơ tay, không chút khách khí vỗ một cái vào đầu nàng: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc dùng tà môn ngoại đạo, hủy hoại thanh danh của người ta, cưới về rồi cũng khiến ngươi gà chó không yên."
Kết cục của việc cãi với nương là gì?
Là lại bị ăn thêm một cái vỗ.
Kỳ Ấu An không tình nguyện gật đầu: “Nương, người còn có biện pháp nào hay hơn không?"
"Có thì đương nhiên là có rồi, con cứ thử cách này trước. Ngày mai nương sẽ sắp xếp cho Triệu Ma Ma đi gây sự, đợi đến khi gây sự đủ rồi thì con hãy đứng ra bảo vệ cô nương đó. Nhưng phải nhớ Triệu Ma Ma đã già yếu rồi, ra tay nhẹ nhàng một chút, đừng để nàng ta tan xương nát thịt."
"Nương, đây chẳng phải cũng là tà môn ngoại đạo sao?"
Quá ác độc!
Nếu để Tống tỷ tỷ biết hai mẹ con nàng liên thủ hủy hoại danh tiếng của nàng ấy, kiểu gì cũng sẽ không tha thứ cho nàng.
Y quán không chỉ là con đường duy trì sinh kế, mà còn là di nguyện của Tống phụ. Không ai rõ hơn Kỳ Ấu An về tầm quan trọng của nó đối với Tống Trạch Lan.
"Ăn nói hồ đồ, nương đây là âm mưu..."
"Hừ hừ..."
Triệu Ma Ma vừa trở về, liền bị chặn lại bên ngoài.
Nàng liếc nhìn chính ốc đang đóng chặt, lại thấy mọi người đang nói cười rôm rả, cắn hạt dưa, thật sự không hiểu chuyện gì: "Tình hình gì đây? Phu nhân ở trong đó dạy con gái ư? Trông cũng không giống."
Ngày trước, mỗi khi phu nhân nổi giận muốn đóng cửa dạy dỗ đại tiểu thư, toàn bộ người trong viện đều phải ra ngăn cản, nếu không sau này phu nhân nguôi giận sẽ khấu trừ tiền tháng của họ.
Ninh Phương đã sớm dặn dò mọi người trong viện của mình rằng nàng chỉ có một cô con gái độc nhất, không được đánh hỏng, dọa dẫm chút thôi là được.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Vương Ma Ma tràn ngập nụ cười: "Đúng vậy, đã nửa khắc rồi, vẫn chưa ra đâu."
"Vậy các ngươi sao không đi khuyên?" Triệu Ma Ma bán tín bán nghi: "Không muốn tiền tháng nữa sao?"
"Kỳ Ấu An lại phạm lỗi gì rồi?"
Mặt trời lặn phía tây, sắc trời hơi tối sầm. Nếu Kỳ Triều Yến không lên tiếng, e rằng chưa ai phát hiện nàng đã đến rồi.
Mọi người vội vàng thu hạt dưa lại, Vương Ma Ma chặn trước mặt Kỳ Triều Yến: "Tướng quân, lão nô chỉ nói đùa thôi, tiểu thư không phạm lỗi gì đâu, là phu nhân ở trong đó đang dạy nàng ấy cách theo đuổi thê tử."
"Theo đuổi thê tử nào?"
Kỳ Triều Yến cau mày đến mức có thể kẹp chết ruồi: “Phu nhân các ngươi lại đang làm trò hề gì vậy?"
Nàng bước nhanh về phía trước, Triệu Ma Ma vội vàng lớn tiếng nhắc nhở: "Phu nhân, tướng quân đã về rồi."
"Bảo nàng ta cút."
Người bên trong đáp lại rất nhanh, dứt khoát gọn gàng, tràn đầy vẻ chán ghét, cứng rắn khiến Kỳ Triều Yến phải dừng bước.
Sắc mặt nàng ta đen sầm như mực, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, sẽ khiến những người xung quanh gặp tai ương.
Không ai dám tiến lên khuyên một lời nguôi giận, tất cả đều cúi đầu giả câm.
Tống Trạch Lan thì không lấy một xu mà bôi thuốc cho nàng, nhưng lại không có ý lấy thân báo đáp.
"Mở miệng ra là phủ nhận nương, không thử sao biết được?"
Ninh Phương giơ tay, không chút khách khí vỗ một cái vào đầu nàng: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc dùng tà môn ngoại đạo, hủy hoại thanh danh của người ta, cưới về rồi cũng khiến ngươi gà chó không yên."
Kết cục của việc cãi với nương là gì?
Là lại bị ăn thêm một cái vỗ.
Kỳ Ấu An không tình nguyện gật đầu: “Nương, người còn có biện pháp nào hay hơn không?"
"Có thì đương nhiên là có rồi, con cứ thử cách này trước. Ngày mai nương sẽ sắp xếp cho Triệu Ma Ma đi gây sự, đợi đến khi gây sự đủ rồi thì con hãy đứng ra bảo vệ cô nương đó. Nhưng phải nhớ Triệu Ma Ma đã già yếu rồi, ra tay nhẹ nhàng một chút, đừng để nàng ta tan xương nát thịt."
Quá ác độc!
Nếu để Tống tỷ tỷ biết hai mẹ con nàng liên thủ hủy hoại danh tiếng của nàng ấy, kiểu gì cũng sẽ không tha thứ cho nàng.
Y quán không chỉ là con đường duy trì sinh kế, mà còn là di nguyện của Tống phụ. Không ai rõ hơn Kỳ Ấu An về tầm quan trọng của nó đối với Tống Trạch Lan.
"Ăn nói hồ đồ, nương đây là âm mưu..."
"Hừ hừ..."
Triệu Ma Ma vừa trở về, liền bị chặn lại bên ngoài.
Nàng liếc nhìn chính ốc đang đóng chặt, lại thấy mọi người đang nói cười rôm rả, cắn hạt dưa, thật sự không hiểu chuyện gì: "Tình hình gì đây? Phu nhân ở trong đó dạy con gái ư? Trông cũng không giống."
Ngày trước, mỗi khi phu nhân nổi giận muốn đóng cửa dạy dỗ đại tiểu thư, toàn bộ người trong viện đều phải ra ngăn cản, nếu không sau này phu nhân nguôi giận sẽ khấu trừ tiền tháng của họ.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Vương Ma Ma tràn ngập nụ cười: "Đúng vậy, đã nửa khắc rồi, vẫn chưa ra đâu."
"Vậy các ngươi sao không đi khuyên?" Triệu Ma Ma bán tín bán nghi: "Không muốn tiền tháng nữa sao?"
"Kỳ Ấu An lại phạm lỗi gì rồi?"
Mặt trời lặn phía tây, sắc trời hơi tối sầm. Nếu Kỳ Triều Yến không lên tiếng, e rằng chưa ai phát hiện nàng đã đến rồi.
Mọi người vội vàng thu hạt dưa lại, Vương Ma Ma chặn trước mặt Kỳ Triều Yến: "Tướng quân, lão nô chỉ nói đùa thôi, tiểu thư không phạm lỗi gì đâu, là phu nhân ở trong đó đang dạy nàng ấy cách theo đuổi thê tử."
"Theo đuổi thê tử nào?"
Kỳ Triều Yến cau mày đến mức có thể kẹp chết ruồi: “Phu nhân các ngươi lại đang làm trò hề gì vậy?"
"Bảo nàng ta cút."
Người bên trong đáp lại rất nhanh, dứt khoát gọn gàng, tràn đầy vẻ chán ghét, cứng rắn khiến Kỳ Triều Yến phải dừng bước.
Sắc mặt nàng ta đen sầm như mực, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, sẽ khiến những người xung quanh gặp tai ương.
Không ai dám tiến lên khuyên một lời nguôi giận, tất cả đều cúi đầu giả câm.
4
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
