TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Lục Sâm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu ấy, trong lòng càng cảm thấy thằng nhóc này không hợp sống trong thời loạn thế như vậy. Thời buổi này người ăn người, một kẻ đơn thuần như cậu, chỉ sợ bị bán đi còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta. Thôi thì giữ trong tầm mắt cho an toàn, đừng để quay lưng một cái là bị người ta bắt mất.

Ăn sáng qua loa xong, Lục Sâm xách đồ rồi quay sang gọi Lăng Cửu Cửu: “Đi thôi.”

Anh vừa ra đến cửa, quay đầu lại thì thấy Lăng Cửu Cửu vẫn đứng yên đó, mắt nhìn chằm chằm vào anh. Nhìn kỹ lại, mắt cậu đỏ hoe, môi mím chặt như sắp khóc đến nơi.

Anh thấy khó hiểu: “Sao vậy? Không nỡ rời đi à?”

Lăng Cửu Cửu gật đầu: “Anh có thể rảnh rỗi thì quay về thăm tôi được không?”

Một tang thi như cậu ở đây rất cô đơn, chẳng có ai để trò chuyện, tang thi khác cũng không thể nói chuyện, còn con người thì chưa từng nói chuyện với cậu ngoại trừ Lục Sâm.

Cậu không nỡ rời xa anh.

Lục Sâm sững người vài giây, nhìn đôi mắt đỏ hoe của thằng nhóc, bất chợt bật cười. Thì ra cậu tưởng anh sẽ bỏ cậu mà đi sao? Hóa ra thứ không nỡ rời xa không phải là cái nhà gỗ này, mà là anh à?

Lục Sâm chống trán, khẽ cười: “Do tôi chưa nói rõ ràng với cậu thôi.”

Đúng là... đầu óc cậu mà nghĩ thông được thì đã là kỳ tích rồi.

Lăng Cửu Cửu nghiêng đầu: “?”

Lục Sâm nói: “Hôm qua hai người kia cũng nói rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có một bầy tang thi lớn kéo tới đây. Chỗ này không còn an toàn nữa, cậu đi với tôi.”

Lăng Cửu Cửu sững sờ, sao cả cậu cũng phải đi?

Tang thi kéo đến thì sao chứ, cậu đâu có sợ tang thi.

Bên ngoài toàn là người, đầu cậu mới thật sự không an toàn.

“Tôi không đi đâu, bên ngoài nguy hiểm quá, tôi vẫn nên ở lại đây thì hơn.” Lăng Cửu Cửu lắc đầu kiên quyết.

Lục Sâm không ngờ vấn đề lại nằm ở chỗ này, đành phải từ từ thuyết phục:

“Hai người kia là vì bầy tang thi mà mới chạy từ khu thượng nguồn xuống đây mà thôi.”

“Trên thượng nguồn đâu chỉ có mỗi bọn họ, chưa đến một ngày sẽ lại có người xuống đây. Đến lúc đó tôi không có ở đây, nếu cậu lại bị bắt thì làm sao?”

Lăng Cửu Cửu nghĩ ngợi một lúc, thấy cũng có lý thật. Sông thường xuyên có đồ vật trôi xuống, chứng tỏ phía thượng nguồn vẫn có người sinh sống. Cậu không muốn trải qua chuyện như hôm qua thêm lần nào nữa.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lăng Cửu Cửu không do dự nữa mà đi theo Lục Sâm rời khỏi căn nhà nhỏ. Thấy Lục Sâm xách theo đủ thứ, cậu lo anh không chịu nổi cho nên liền chạy đến muốn chia sẻ bớt.

“Cũng biết quan tâm người khác đấy chứ.”

Lục Sâm xoa đầu cậu, đưa cho cậu một cái balo nhỏ coi như tượng trưng.

Làn da của thiếu gia nhỏ chỉ bị dây buộc nhẹ thôi mà đỏ cả buổi không tan, anh nào dám để cậu vác vật nặng.

Hơn nữa, mấy thứ cậu xách chẳng nặng là bao, mấy vò rượu nặng nhất đều đã được anh cất vào không gian rồi.

Một người, một tang thi rời khỏi khu rừng. Lục Sâm vạch mớ cành cây, tìm lại chiếc xe anh đã giấu kỹ trước đó.

Đây không phải lần đầu Lăng Cửu Cửu ngồi xe, nhưng là lần đầu tiên cậu chủ động ngồi ghế trước.

13

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.