TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Đó là một viên tinh hạch nhạt màu vàng, chỉ nhỉnh hơn loại tinh hạch trắng cấp thấp một chút.

Thịt muỗi cũng là thịt, anh không chê cho nên liền đưa tay lấy ra.

Nhưng ngay khi ngón tay chạm vào tinh hạch, nó liền tan biến ngay lập tức.

Cùng lúc đó, anh cảm nhận rõ ràng một luồng sức mạnh lăn tăn gợn lên trong cơ thể mình.

Tinh hạch vậy mà lại bị anh hấp thụ?!

Phát hiện mới này khiến Lục Sâm lập tức thử kích hoạt dị năng của mình.

Tuy nhiên, vẫn không có biến động rõ rệt.

Đúng lúc này, anh chợt thấy sau gốc cây lớn phía xa có một bóng người quen thuộc.

Cái dáng lấp ló thò đầu ra trông vừa đáng yêu vừa quen thuộc, chẳng phải là nhóc con kia sao?

"Trốn ở đó làm gì? Ra đây đi."

Nghe tiếng Lục Sâm, Lăng Cửu Cửu suýt khóc tại chỗ.

Tại sao vậy?

Rõ ràng cậu trốn rất kỹ mà, sao Lục Sâm vẫn phát hiện ra?

Hu hu hu, chẳng lẽ đến lượt cậu bị... moi não rồi sao?!

Lăng Cửu Cửu ôm đầu, cuộn mình lại thành một cục.

Lục Sâm chờ mãi không thấy cậu ra cho nên bèn đi về phía cậu.

Khi đến gần hơn, anh mới sực nhận ra cái anh nhìn thấy chính là Lăng Cửu Cửu đang trốn sau gốc cây.

Mắt anh có thể xuyên qua vật cản, anh có năng lực nhìn xuyên thấu!

Rõ ràng là năng lực này chỉ mới xuất hiện sau khi anh hấp thụ tinh hạch.

Vậy năng lực của anh là hấp thụ tinh hạch để kích phát dị năng?

Tình hình vẫn cần được quan sát thêm, cho nên chưa thể vội kết luận.

Còn bây giờ... nhóc con kia định trốn đến bao giờ nữa?

Lúc này sau gốc cây, Lăng Cửu Cửu vẫn đang bịt đầu, miệng lẩm nhẩm "không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi..."

Ai ngờ vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt ánh lên tia vàng nhạt của Lục Sâm, cậu sợ đến mức chân mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Khóe mắt liếc thấy tay Lục Sâm còn vương đầy máu, sắc mặt trắng bệch của cậu gần như chuyển sang xanh lét.

"Tôi, tôi là người mù, tôi chẳng thấy gì cả đâu..." Lăng Cửu Cửu run rẩy môi, giọng nói cũng lẩy bẩy.

Lục Sâm cúi đầu nhìn đôi tay vừa mới lật tung não một con tang thi thì lập tức hiểu ra nhóc con này sợ cái gì.

Rõ ràng là tang thi, thế mà nhát gan đến mức này.

Nếu ra ngoài, e là bị bắt nạt đến phát khóc mất thôi.

Lục Sâm cảm thấy cần phải luyện cho nhóc con này chút can đảm, tiện thể dạy luôn một vài kiến thức cơ bản về con người.

Dù sao thì trong mắt anh, căn nhà nhỏ này chẳng hề an toàn, sớm muộn gì cũng phải rời đi.

Lục Sâm lau tay sạch sẽ, chầm chậm vươn tay về phía Lăng Cửu Cửu.

Đôi mắt ấy, trong bóng tối lấp lánh ánh vàng nhàn nhạt như hai đốm lửa lặng lẽ cháy trong đáy vực sâu lạnh lẽo, đầy sát khí.

Thế nhưng, đến thỏ con khi bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người.

Thấy không thể né được nữa, Lăng Cửu Cửu bất ngờ phản kích, ngẩng đầu lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, đôi mắt đỏ rực trừng lên, bắt chước tang thi rống lên một tiếng dữ dội.

“Gừ!”

Tiếng gầm nho nhỏ, chắc chỉ đủ dọa cho thỏ sợ giật mình mà thôi.

Lục Sâm sững người, cố nén cười rồi nhéo má Lăng Cửu Cửu, ra vẻ nghiêm khắc:

15

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.