0 chữ
Chương 22
Chương 22
Thỉnh thoảng có mấy con tang thi lang thang quanh đó, cậu không dám rời khỏi nửa bước, sợ anh bị ăn mất.
Mãi đến đêm ngày thứ tư, khi đang ở ngoài nướng cá, cậu nghe thấy trong nhà có tiếng động khẽ.
Cậu giật mình, vội chạy vào xem.
Trong phòng, Lục Sâm đã tỉnh lại đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm đôi tay mình.
“Lục Sâm?” Lăng Cửu Cửu khẽ gọi tên anh.
Lục Sâm ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt vốn đen láy giờ đây hóa thành màu đỏ, tròng mắt đỏ rực dưới ánh nến lờ mờ càng thêm yêu mị kỳ lạ.
Đôi mắt đỏ của Lục Sâm khác hẳn mắt đỏ của lũ tang thi.
Tang thi thì toàn tròng mắt đỏ ngầu như máu, còn Lục Sâm chỉ có đồng tử đổi màu.
Thấy ánh mắt vừa chờ mong vừa lo lắng của Lăng Cửu Cửu, mắt anh khẽ động, khóe môi hơi cong lên.
“Cửu Cửu.”
Nghe thấy tiếng anh, môi Lăng Cửu Cửu run lên, bao nhiêu nước mắt kìm nén suốt ba ngày cuối cùng cũng ào ào trào ra.
“Hu hu hu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, tôi sợ anh chết thật lắm...”
Tính Lục Sâm vốn lạnh lùng, không thích đυ.ng chạm với người khác.
Ngay cả mấy người anh em từng vào sinh ra tử với anh thì anh cũng không chịu để họ khoác vai bá cổ.
Thế nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Cửu Cửu tèm nhem nước mắt, gần như theo bản năng, anh đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.
Khóc một trận đã đời, Lăng Cửu Cửu lau nước mắt, đưa con cá nướng trong tay cho Lục Sâm.
“Anh còn chưa ăn tối mà, tôi vừa nướng xong cá, anh ăn thử đi.”
Ba ngày Lục Sâm hôn mê, tuy không thể động đậy nhưng không phải hoàn toàn mất ý thức.
Anh lờ mờ cảm nhận được có người nói chuyện với mình, lau người cho anh, thậm chí còn cố gắng đút anh ăn.
Một cậu thiếu gia quen được người ta chăm bẵm như cậu, bây giờ lại biết quan tâm săn sóc như vậy, thật sự là chuyện hiếm thấy.
Lục Sâm vừa định đưa tay nhận lấy cá, thì thấy đôi tay đen sì sì của Lăng Cửu Cửu.
Tay cậu vốn trắng như thỏ tuyết, giờ đã đen sì như móng vuốt thỏ nướng than rồi.
“Sao lại thành ra thế này?”
Lục Sâm cau mày, kéo tay cậu lại xem, trong lòng bàn tay đã phồng lên mấy vết bỏng nước.
Một vài cái còn bị vỡ ra, nhìn mà đau giùm.
Thế mà Lăng Cửu Cửu chẳng cảm thấy gì, chỉ vì thấy Lục Sâm nhíu mày, tưởng anh không vui nên hoảng hốt rụt tay lại.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Sâm lạnh mặt, giữ chặt tay cậu.
Lăng Cửu Cửu bị giọng “hung dữ” của anh làm cho không dám cử động, chỉ biết tròn mắt đáng thương nhìn lại như muốn phản đối.
Nhìn cái vẻ như mèo con bị dựng ngược lông ấy, Lục Sâm bật cười bất đắc dĩ, giơ tay gõ nhẹ vào trán cậu, giọng đầy bất lực:
“Không biết cẩn thận, cũng chẳng thông minh được bao nhiêu.”
Lăng Cửu Cửu ôm đầu rõ ràng bị dọa sợ, cậu theo phản xạ ôm đầu ngồi thụp xuống đất.
Đầu là điểm yếu chí mạng của tang thi, vừa rồi chẳng phải suýt bị bắn vỡ sọ đấy ư?!
Nhìn cậu phản ứng một cách thuần thục đến mức thành thạo, Lục Sâm thấy vừa buồn cười vừa thấy thương.
“Đứng lên đi, tôi không làm hại cậu đâu.”
Anh ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Cũng sẽ không để người khác làm hại cậu.”
Mãi đến đêm ngày thứ tư, khi đang ở ngoài nướng cá, cậu nghe thấy trong nhà có tiếng động khẽ.
Cậu giật mình, vội chạy vào xem.
Trong phòng, Lục Sâm đã tỉnh lại đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm đôi tay mình.
“Lục Sâm?” Lăng Cửu Cửu khẽ gọi tên anh.
Lục Sâm ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt vốn đen láy giờ đây hóa thành màu đỏ, tròng mắt đỏ rực dưới ánh nến lờ mờ càng thêm yêu mị kỳ lạ.
Đôi mắt đỏ của Lục Sâm khác hẳn mắt đỏ của lũ tang thi.
Tang thi thì toàn tròng mắt đỏ ngầu như máu, còn Lục Sâm chỉ có đồng tử đổi màu.
Thấy ánh mắt vừa chờ mong vừa lo lắng của Lăng Cửu Cửu, mắt anh khẽ động, khóe môi hơi cong lên.
“Cửu Cửu.”
Nghe thấy tiếng anh, môi Lăng Cửu Cửu run lên, bao nhiêu nước mắt kìm nén suốt ba ngày cuối cùng cũng ào ào trào ra.
Tính Lục Sâm vốn lạnh lùng, không thích đυ.ng chạm với người khác.
Ngay cả mấy người anh em từng vào sinh ra tử với anh thì anh cũng không chịu để họ khoác vai bá cổ.
Thế nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Cửu Cửu tèm nhem nước mắt, gần như theo bản năng, anh đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.
Khóc một trận đã đời, Lăng Cửu Cửu lau nước mắt, đưa con cá nướng trong tay cho Lục Sâm.
“Anh còn chưa ăn tối mà, tôi vừa nướng xong cá, anh ăn thử đi.”
Ba ngày Lục Sâm hôn mê, tuy không thể động đậy nhưng không phải hoàn toàn mất ý thức.
Anh lờ mờ cảm nhận được có người nói chuyện với mình, lau người cho anh, thậm chí còn cố gắng đút anh ăn.
Một cậu thiếu gia quen được người ta chăm bẵm như cậu, bây giờ lại biết quan tâm săn sóc như vậy, thật sự là chuyện hiếm thấy.
Tay cậu vốn trắng như thỏ tuyết, giờ đã đen sì như móng vuốt thỏ nướng than rồi.
“Sao lại thành ra thế này?”
Lục Sâm cau mày, kéo tay cậu lại xem, trong lòng bàn tay đã phồng lên mấy vết bỏng nước.
Một vài cái còn bị vỡ ra, nhìn mà đau giùm.
Thế mà Lăng Cửu Cửu chẳng cảm thấy gì, chỉ vì thấy Lục Sâm nhíu mày, tưởng anh không vui nên hoảng hốt rụt tay lại.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Sâm lạnh mặt, giữ chặt tay cậu.
Lăng Cửu Cửu bị giọng “hung dữ” của anh làm cho không dám cử động, chỉ biết tròn mắt đáng thương nhìn lại như muốn phản đối.
Nhìn cái vẻ như mèo con bị dựng ngược lông ấy, Lục Sâm bật cười bất đắc dĩ, giơ tay gõ nhẹ vào trán cậu, giọng đầy bất lực:
“Không biết cẩn thận, cũng chẳng thông minh được bao nhiêu.”
Đầu là điểm yếu chí mạng của tang thi, vừa rồi chẳng phải suýt bị bắn vỡ sọ đấy ư?!
Nhìn cậu phản ứng một cách thuần thục đến mức thành thạo, Lục Sâm thấy vừa buồn cười vừa thấy thương.
“Đứng lên đi, tôi không làm hại cậu đâu.”
Anh ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Cũng sẽ không để người khác làm hại cậu.”
16
0
2 tháng trước
45 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
