0 chữ
Chương 52
Chương 21.2: Vốn dĩ hai vực đều là miếu hòa thượng trong nội môn
Chỉ vì buột miệng nói vài câu mà đã chịu đánh cược số tiền lớn như vậy.
Trái lại, Cam Nghị như vừa thở phào, thoải mái nói: "Cược thì cược, nhưng ngươi đừng có đi khắp nơi nói xấu ta, bịa đặt ta bắt nạt trẻ con."
Nghê Truyền Vân thản nhiên đáp: "Ta không làm cái trò ngồi lê đôi mách đó."
Sau đó, hắn cúi xuống nhìn Tô Chước, mỉm cười nói: "Tiểu sư muội, mau cảm ơn Cam sư huynh vì đã khích lệ muội tu luyện nào."
Tô Chước vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng: "Cảm ơn Cam sư huynh."
Cam Nghị thấy nàng không giống Nghê Truyền Vân, trên mặt không có chút ý đồ xấu nào thì lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng hắn ta vẫn không tin nổi một tiểu nữ hài như vậy có thể thành công luyện được thân pháp này, thế là hào phóng nói: "Một trăm viên ít quá, hai trăm đi!"
Tô Chước trợn tròn mắt: "Hả?"
Nghê Truyền Vân bật cười: "Cam sư đệ thật hào phóng. Tiểu sư muội của ta cũng chỉ tình cờ nhặt được thân pháp này nên muốn đem về nghiên cứu thử thôi, chưa chắc đã thích luyện. Ngươi cũng biết đấy, Đệ Cửu Vực chỉ có một sư muội duy nhất, muội ấy muốn luyện gì thì luyện, sư phụ cũng chiều theo."
Thật đúng là vừa nói hay lại vừa dọn sẵn đường lui.
Cam Nghị nghe xong thì gật đầu tán thành, cảm thấy rất đồng cảm: "Cũng đúng, ta chỉ không hiểu vì sao ngay cả Đệ Cửu Vực cũng có sư muội rồi mà Đệ Nhị Vực bọn ta vẫn chẳng có ai."
Vốn dĩ, hai vực này có thể cùng chung số phận làm "miếu hòa thượng" trong nội môn. Thế mà Đệ Cửu Vực lại phản bội tổ chức.
Rời khỏi Tàng Kinh Các, Tô Chước vẫn còn thấy khó hiểu: "Sao Đệ Nhị Vực lại không có sư muội vậy?"
Đệ Cửu Vực không có sư muội thì còn hợp lý, dù sao số lượng cũng ít, mười mấy năm nay Lạc Thương Sơn mới thu chín đồ đệ.
Đệ tử của Đệ Nhị Vực dù không phải thế lực đông đảo nhất nhưng ít ra cũng có đến vài trăm người.
Mà trong vài trăm người ấy lại không có lấy một sư muội nào, thật sự quá bất thường.
Nghê Truyền Vân giải thích: "Đệ tử Đệ Nhị Vực phần lớn đều là Võ Tu, nổi danh nhờ sức mạnh. Các nữ đệ tử được thu nhận đều có thiên phú kinh người, chỉ mất vài năm đã trở thành sư tỷ, hơn mười năm đã thăng lên trưởng lão, thế nên không có sư muội."
Ở Vô Minh Thần Tông, quan hệ đồng môn không dựa vào thời gian nhập môn mà phân định theo tu vi.
Võ Tu chú trọng vào truyền thừa từ nhỏ, khó đột phá hơn so với Pháp Tu, vì bọn họ vận dụng linh lực thiên địa thay vì linh hải trong cơ thể. Khi Võ Tu giao chiến thuần túy, đôi khi chênh lệch kỹ xảo còn áp đảo cả chênh lệch cảnh giới.
Thông thường, khi đệ tử ngoại môn gặp đệ tử nội môn thì sẽ gọi là sư huynh hoặc sư tỷ, vì đại đa số nội môn đều có tu vi cao hơn ngoại môn.
Trừ khi cùng sư môn, nếu không, khi gặp các trưởng lão hoặc nhân vật cấp cao hơn, bọn họ sẽ gọi theo chức danh như trưởng lão, sư thúc, sư tổ, v.v...
Bối phận trong tông môn phức tạp vô cùng nên cũng có không ít người gọi bừa...
Giờ đây, mỗi khi gặp ai đó, Tô Chước đều phải chờ sư huynh bên cạnh nhắc trước rồi mới dám mở miệng xưng hô.
Nhờ là đệ tử của Lạc Thương Sơn nên bối phận của đệ tử Cửu Vực vô cùng cao, khi gặp rất nhiều trưởng lão vẫn có thể gọi là sư huynh sư tỷ, nhưng nếu chỉ nhìn ngoại hình thì rất dễ gọi nhầm.
Với khả năng nhận diện của Tô Chước, chỉ cần thấy ai mặc y phục đệ tử nội môn thì nàng gọi sư huynh sư tỷ, thấy ai mặc y phục trưởng lão thì gọi trưởng lão, thấy lão nhân nào ăn mặc tùy tiện thì cũng gọi trưởng lão nốt... Dù sao thì Thái Thượng trưởng lão cũng là trưởng lão, vực chủ và tông chủ trước đây cũng từng làm trưởng lão. Còn về phần tổ sư... tổ sư đã bế quan mấy trăm năm rồi, gặp một lần còn khó hơn trúng số độc đắc, căn bản không phải là người nàng có thể diện kiến.
Vậy nên, dù có gọi sai cũng chẳng ai cười nàng được.
...
Trái lại, Cam Nghị như vừa thở phào, thoải mái nói: "Cược thì cược, nhưng ngươi đừng có đi khắp nơi nói xấu ta, bịa đặt ta bắt nạt trẻ con."
Nghê Truyền Vân thản nhiên đáp: "Ta không làm cái trò ngồi lê đôi mách đó."
Sau đó, hắn cúi xuống nhìn Tô Chước, mỉm cười nói: "Tiểu sư muội, mau cảm ơn Cam sư huynh vì đã khích lệ muội tu luyện nào."
Tô Chước vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng: "Cảm ơn Cam sư huynh."
Cam Nghị thấy nàng không giống Nghê Truyền Vân, trên mặt không có chút ý đồ xấu nào thì lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng hắn ta vẫn không tin nổi một tiểu nữ hài như vậy có thể thành công luyện được thân pháp này, thế là hào phóng nói: "Một trăm viên ít quá, hai trăm đi!"
Nghê Truyền Vân bật cười: "Cam sư đệ thật hào phóng. Tiểu sư muội của ta cũng chỉ tình cờ nhặt được thân pháp này nên muốn đem về nghiên cứu thử thôi, chưa chắc đã thích luyện. Ngươi cũng biết đấy, Đệ Cửu Vực chỉ có một sư muội duy nhất, muội ấy muốn luyện gì thì luyện, sư phụ cũng chiều theo."
Thật đúng là vừa nói hay lại vừa dọn sẵn đường lui.
Cam Nghị nghe xong thì gật đầu tán thành, cảm thấy rất đồng cảm: "Cũng đúng, ta chỉ không hiểu vì sao ngay cả Đệ Cửu Vực cũng có sư muội rồi mà Đệ Nhị Vực bọn ta vẫn chẳng có ai."
Vốn dĩ, hai vực này có thể cùng chung số phận làm "miếu hòa thượng" trong nội môn. Thế mà Đệ Cửu Vực lại phản bội tổ chức.
Rời khỏi Tàng Kinh Các, Tô Chước vẫn còn thấy khó hiểu: "Sao Đệ Nhị Vực lại không có sư muội vậy?"
Đệ tử của Đệ Nhị Vực dù không phải thế lực đông đảo nhất nhưng ít ra cũng có đến vài trăm người.
Mà trong vài trăm người ấy lại không có lấy một sư muội nào, thật sự quá bất thường.
Nghê Truyền Vân giải thích: "Đệ tử Đệ Nhị Vực phần lớn đều là Võ Tu, nổi danh nhờ sức mạnh. Các nữ đệ tử được thu nhận đều có thiên phú kinh người, chỉ mất vài năm đã trở thành sư tỷ, hơn mười năm đã thăng lên trưởng lão, thế nên không có sư muội."
Ở Vô Minh Thần Tông, quan hệ đồng môn không dựa vào thời gian nhập môn mà phân định theo tu vi.
Võ Tu chú trọng vào truyền thừa từ nhỏ, khó đột phá hơn so với Pháp Tu, vì bọn họ vận dụng linh lực thiên địa thay vì linh hải trong cơ thể. Khi Võ Tu giao chiến thuần túy, đôi khi chênh lệch kỹ xảo còn áp đảo cả chênh lệch cảnh giới.
Trừ khi cùng sư môn, nếu không, khi gặp các trưởng lão hoặc nhân vật cấp cao hơn, bọn họ sẽ gọi theo chức danh như trưởng lão, sư thúc, sư tổ, v.v...
Bối phận trong tông môn phức tạp vô cùng nên cũng có không ít người gọi bừa...
Giờ đây, mỗi khi gặp ai đó, Tô Chước đều phải chờ sư huynh bên cạnh nhắc trước rồi mới dám mở miệng xưng hô.
Nhờ là đệ tử của Lạc Thương Sơn nên bối phận của đệ tử Cửu Vực vô cùng cao, khi gặp rất nhiều trưởng lão vẫn có thể gọi là sư huynh sư tỷ, nhưng nếu chỉ nhìn ngoại hình thì rất dễ gọi nhầm.
Với khả năng nhận diện của Tô Chước, chỉ cần thấy ai mặc y phục đệ tử nội môn thì nàng gọi sư huynh sư tỷ, thấy ai mặc y phục trưởng lão thì gọi trưởng lão, thấy lão nhân nào ăn mặc tùy tiện thì cũng gọi trưởng lão nốt... Dù sao thì Thái Thượng trưởng lão cũng là trưởng lão, vực chủ và tông chủ trước đây cũng từng làm trưởng lão. Còn về phần tổ sư... tổ sư đã bế quan mấy trăm năm rồi, gặp một lần còn khó hơn trúng số độc đắc, căn bản không phải là người nàng có thể diện kiến.
Vậy nên, dù có gọi sai cũng chẳng ai cười nàng được.
...
16
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
