0 chữ
Chương 47
Chương 19.2: Vì khép kín với bên ngoài, Đại sư huynh không tiếc trở nên mạnh mẽ quét hết tất cả mọi người
Nghê Truyền Vân cười một tiếng, tiện tay kéo cổ tay tiểu sư muội giúp nàng đeo vòng tay lên: "Đại sư huynh trời sinh hướng nội, không thích nói chuyện với người khác, một mình huynh ấy có thể giải quyết nhiệm vụ treo thưởng mà tổ đội mười đệ tử bình thường mới có thể làm được, nhận thưởng cũng nhận tận mười phần, toàn sư môn có huynh ấy là xa xỉ nhất, bây giờ xem ra cũng hào phóng đấy."
Ngay cả Nghê Truyền Vân tặng một đống linh thạch cho tiểu sư muội cũng không bằng hắn.
Vòng ngọc này làm bằng chất ngọc vô cùng hiếm có, long lanh trơn bóng, không hề có tạp chất, ở Phàm giới cũng có thể đấu giá trên trời, đặt ở Tu Tiên giới thì càng khó lường, vốn dĩ không giống vật lưu thông trên thị trường.
Nghê Truyền Vân tùy ý tìm kiếm chút thì đã biết, dụng cụ trữ vật mà đại năng Lâm Hư cảnh sử dụng cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, có thể nói là sự kết hợp đỉnh cao của luyện khí và tạo vật của thiên nhiên, độ thẩm mỹ cũng đạt đến tuyệt đỉnh.
Rất thích hợp với nàng, khiến cho người ta vừa nhìn là đã biết Tiểu Cửu là người được cưng chiều.
Tô Chước rất muốn hỏi vị Đại sư huynh này có phải là huynh ấy có rất nhiều chữ “i” trong MBTI* hay không.
*MBTI: một phương pháp sử dụng các câu hỏi trắc nghiệm để phân loại tính cách của con người. Trong đó tính cách nhóm i là nhóm tính cách sống nội tâm.
Vì không muốn hợp tác với người khác, không tiếc trở nên mạnh mẽ quét hết tất cả mọi người.
Đứng bên cạnh Nhị sư huynh, Tô Chước không sợ hãi mà vui vẻ kêu lên: "Chào buổi sáng Đại sư huynh, cám ơn Đại sư huynh."
Món quà này ai lại không không thích chứ!
Cho dù chỉ là một cái vòng ngọc xinh đẹp cũng đã khiến người ta nhìn thôi là muốn có được.
Bây giờ tư duy của nàng đã hoàn toàn thay đổi, mặc kệ bên ngoài nói như thế nào, nàng cảm thấy tông môn không có người xấu.
Tuy rằng Đại sư huynh lười gặp nàng, nhưng nàng không thể không cảm kích.
Tô Chước cảm thấy tu vi của mình đang dần tăng lên.
Giây tiếp theo.
Cửa phòng luyện công mở ra.
Tô Chước mở to hai mắt, trong lòng nghĩ thầm.
Không phải là thấy giọng điệu nàng không đủ cung kính, thậm chí có chút muốn ăn đòn nên đi ra đánh nàng đấy chứ.
Một thân hình cao lớn thong dong bước ra, không biết có phải bị phiền đến không chịu nổi hay không.
Cho dù trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng Tô Chước vẫn ngây ngốc.
Không phải không dự liệu trước, đơn thuần là… bị kinh ngạc.
Thanh niên một thân áo bào màu đen, mặt như quan ngọc, mặt mày sơ lãng.
Khiến người ta không rời mắt nhất chính là đôi mắt màu vàng thẫm kia, đuôi mắt hẹp dài, tà khí tràn ngập.
"Vẻ ngoài của Đại sư huynh thật đẹp."
Tô Chước sắp chảy nước miếng ra rồi, may mà ngậm miệng lại được.
Lúc trước nàng nhớ lại cốt truyện gốc nhiều lần, cũng chỉ nhớ tới đôi mắt này rất đặc biệt, không nghĩ tới nhan sắc của Đại sư huynh lại đẹp đến quá mức như vậy.
Đại sư huynh nhíu mày, thoạt nhìn tiểu sư muội này có vẻ không thông minh cho lắm.
Nhìn bề ngoài của hắn còn không biết sợ.
Ngay cả Nghê Truyền Vân cũng hoàn toàn không nghĩ tới lời mở đầu này, thê thảm đỡ trán: "Đại sư huynh, ta đã nói là Tiểu Cửu sẽ không sợ huynh mà."
Hắn cũng không ngờ nàng lại như vậy.
Còn không bằng sợ.
Bây giờ đến lượt hắn phải lo lắng đề phòng.
Đối thoại quá phận như vậy, hắn sợ mình cũng không có biện pháp khống chế.
Cũng may là Đại sư huynh cũng không tỏ vẻ gì, vẫn chẳng hề để ý, nhìn về phía hắn, nói: "Gặp rồi."
Nghê Truyền Vân gật đầu, hoàn toàn thích ứng với logic của Đại sư huynh, nói gặp là gặp, gặp xong thì thôi, không có cái gì khác.
"Giờ Mão ba ngày sau tới đây tu hành."
Đại sư huynh nhìn về phía Tô Chước, chỉ chỉ vị trí mình đang đứng.
Mặt hắn không chút thay đổi, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại có khí chất của sư phụ, giống như giây tiếp theo sẽ trừ hết điểm hạnh kiểm của Tô Chước, phạt nàng nhảy núi chuộc tội.
Tô Chước sợ tới mức đứng nghiêm: "Vâng."
Cơ mà, giờ Mão là mấy giờ?
…
Ngay cả Nghê Truyền Vân tặng một đống linh thạch cho tiểu sư muội cũng không bằng hắn.
Vòng ngọc này làm bằng chất ngọc vô cùng hiếm có, long lanh trơn bóng, không hề có tạp chất, ở Phàm giới cũng có thể đấu giá trên trời, đặt ở Tu Tiên giới thì càng khó lường, vốn dĩ không giống vật lưu thông trên thị trường.
Nghê Truyền Vân tùy ý tìm kiếm chút thì đã biết, dụng cụ trữ vật mà đại năng Lâm Hư cảnh sử dụng cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, có thể nói là sự kết hợp đỉnh cao của luyện khí và tạo vật của thiên nhiên, độ thẩm mỹ cũng đạt đến tuyệt đỉnh.
Tô Chước rất muốn hỏi vị Đại sư huynh này có phải là huynh ấy có rất nhiều chữ “i” trong MBTI* hay không.
*MBTI: một phương pháp sử dụng các câu hỏi trắc nghiệm để phân loại tính cách của con người. Trong đó tính cách nhóm i là nhóm tính cách sống nội tâm.
Vì không muốn hợp tác với người khác, không tiếc trở nên mạnh mẽ quét hết tất cả mọi người.
Đứng bên cạnh Nhị sư huynh, Tô Chước không sợ hãi mà vui vẻ kêu lên: "Chào buổi sáng Đại sư huynh, cám ơn Đại sư huynh."
Món quà này ai lại không không thích chứ!
Cho dù chỉ là một cái vòng ngọc xinh đẹp cũng đã khiến người ta nhìn thôi là muốn có được.
Bây giờ tư duy của nàng đã hoàn toàn thay đổi, mặc kệ bên ngoài nói như thế nào, nàng cảm thấy tông môn không có người xấu.
Tô Chước cảm thấy tu vi của mình đang dần tăng lên.
Giây tiếp theo.
Cửa phòng luyện công mở ra.
Tô Chước mở to hai mắt, trong lòng nghĩ thầm.
Không phải là thấy giọng điệu nàng không đủ cung kính, thậm chí có chút muốn ăn đòn nên đi ra đánh nàng đấy chứ.
Một thân hình cao lớn thong dong bước ra, không biết có phải bị phiền đến không chịu nổi hay không.
Cho dù trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng Tô Chước vẫn ngây ngốc.
Không phải không dự liệu trước, đơn thuần là… bị kinh ngạc.
Thanh niên một thân áo bào màu đen, mặt như quan ngọc, mặt mày sơ lãng.
Khiến người ta không rời mắt nhất chính là đôi mắt màu vàng thẫm kia, đuôi mắt hẹp dài, tà khí tràn ngập.
"Vẻ ngoài của Đại sư huynh thật đẹp."
Tô Chước sắp chảy nước miếng ra rồi, may mà ngậm miệng lại được.
Đại sư huynh nhíu mày, thoạt nhìn tiểu sư muội này có vẻ không thông minh cho lắm.
Nhìn bề ngoài của hắn còn không biết sợ.
Ngay cả Nghê Truyền Vân cũng hoàn toàn không nghĩ tới lời mở đầu này, thê thảm đỡ trán: "Đại sư huynh, ta đã nói là Tiểu Cửu sẽ không sợ huynh mà."
Hắn cũng không ngờ nàng lại như vậy.
Còn không bằng sợ.
Bây giờ đến lượt hắn phải lo lắng đề phòng.
Đối thoại quá phận như vậy, hắn sợ mình cũng không có biện pháp khống chế.
Cũng may là Đại sư huynh cũng không tỏ vẻ gì, vẫn chẳng hề để ý, nhìn về phía hắn, nói: "Gặp rồi."
Nghê Truyền Vân gật đầu, hoàn toàn thích ứng với logic của Đại sư huynh, nói gặp là gặp, gặp xong thì thôi, không có cái gì khác.
"Giờ Mão ba ngày sau tới đây tu hành."
Đại sư huynh nhìn về phía Tô Chước, chỉ chỉ vị trí mình đang đứng.
Mặt hắn không chút thay đổi, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại có khí chất của sư phụ, giống như giây tiếp theo sẽ trừ hết điểm hạnh kiểm của Tô Chước, phạt nàng nhảy núi chuộc tội.
Tô Chước sợ tới mức đứng nghiêm: "Vâng."
Cơ mà, giờ Mão là mấy giờ?
…
10
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
