0 chữ
Chương 34
Chương 14.2: Bí mật của Thiên linh căn
Dù sau này, "Tô Chước" bị Tô gia lạnh nhạt, Tô Ly Ly trở về Tô gia, tranh giành tài nguyên cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Tất cả đều là trao đổi lợi ích, cho dù là thật hay giả, Tô gia đối xử với họ cũng không hề có tình thân.
Nghĩ đến đây, Tô Chước lại nghĩ đến linh căn của mình.
Trong sách nói rõ ràng, Thiên linh căn đơn hệ trời ban của Tô Chước là giả.
Nguyên nhân là do Tô gia dùng bí pháp rút đi những linh căn khác của hài tử sơ sinh, chỉ giữ lại linh căn có tư chất tốt nhất, đồng thời rót tinh túy của những linh căn khác vào linh căn mạnh nhất.
Việc này chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn, nhưng cũng giữ được tiếng tăm dòng dõi thiên tài lớp lớp của Tô gia.
Trước đây, khi đọc được lời giải thích này trong sách, Tô Chước thấy hơi tàn nhẫn. Nhưng sách cũng không nói rõ Tô Chước từng có bao nhiêu linh mạch.
Nghĩ đến việc mình thế mà vẫn còn sống, nàng thấy sinh mệnh thật bền bỉ.
Không biết sư phụ có hay biết chuyện này không nhỉ.
Thông thường mà nói, cách này kín kẽ vô cùng, nếu không cẩn thận dò xét thì khó mà phát hiện ra.
Tô Chước nằm trên giường, nghĩ miên man rồi ngủ thϊếp đi.
Hôm nay nàng hơi mệt.
À đúng rồi, nàng còn phải tu luyện…
…
Tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.
Tô Chước quên mất chuyện mình còn đang nghĩ đến việc tu luyện trước khi ngủ.
Ra ngoài chăm sóc hoa cỏ một lát, giữa màn sương mờ ảo trong ánh ban mai, nàng nghe thấy tiếng kiếm xé gió.
Diêm Nguy Nhiên dừng lại trước mặt nàng, bước xuống đất: "Sư muội, chào buổi sáng! Sư phụ bảo ta đến đón muội."
"Sư huynh, chào buổi sáng!"
Tô Chước yên tĩnh ôm thanh kiếm của mình, cùng thất sư huynh bay đến chủ phong của Đệ Cửu Vực.
Đến chủ phong, hai người xuống đất đi bộ.
Hành lang rộng rãi, đường đi thông nhau bốn phía, kiếm thị qua lại tấp nập.
"Nhiều người quá!"
Tô Chước kinh ngạc.
Lạc Thương Sơn đang luyện kiếm ở võ trường, uy thế kinh người. Tuy không dùng linh lực, nhưng Tô Chước chỉ liếc nhìn đã thấy nhói mắt.
Diêm Nguy Nhiên thì nhìn không chớp mắt: "Đây là Thương Hải kiếm, ta xem cả ngàn lần rồi mà vẫn chưa học được."
Tô Chước thành thật nói: "Muội còn chẳng dám nhìn."
Chói mắt.
Đây là sự chênh lệch về kiếm đạo sao?
Trong kiếm phong uyển chuyển như mây trôi nước chảy, chiêu kiếm được thu lại.
Lạc Thương Sơn bước tới, nhìn họ rồi nói: "Lão thất có Tiên Thiên Kiếm Tiên, trên đại đạo kiếm pháp lẽ ra phải hơn người thường trăm bước."
"Oa!"
Tô Chước không chút ngại ngùng bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
Dù sao nàng còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp cũng là điều bình thường.
Tuy trình độ rất khó đánh giá, nhưng nàng biết bất cứ thứ gì dính đến "Tiên Thiên" đều rất lợi hại.
Đương nhiên, trường hợp Tiên Thiên thiếu hụt như nàng thì ngoại lệ.
Diêm Nguy Nhiên ngượng ngùng gãi đầu: "So với sư phụ, con còn kém xa lắm."
Lạc Thương Sơn nhìn đôi mắt trong veo của nữ hài, khẽ gật đầu trong lòng.
Tâm tính của Tiểu Cửu không tệ.
Tất cả đều là trao đổi lợi ích, cho dù là thật hay giả, Tô gia đối xử với họ cũng không hề có tình thân.
Nghĩ đến đây, Tô Chước lại nghĩ đến linh căn của mình.
Trong sách nói rõ ràng, Thiên linh căn đơn hệ trời ban của Tô Chước là giả.
Nguyên nhân là do Tô gia dùng bí pháp rút đi những linh căn khác của hài tử sơ sinh, chỉ giữ lại linh căn có tư chất tốt nhất, đồng thời rót tinh túy của những linh căn khác vào linh căn mạnh nhất.
Việc này chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn, nhưng cũng giữ được tiếng tăm dòng dõi thiên tài lớp lớp của Tô gia.
Trước đây, khi đọc được lời giải thích này trong sách, Tô Chước thấy hơi tàn nhẫn. Nhưng sách cũng không nói rõ Tô Chước từng có bao nhiêu linh mạch.
Không biết sư phụ có hay biết chuyện này không nhỉ.
Thông thường mà nói, cách này kín kẽ vô cùng, nếu không cẩn thận dò xét thì khó mà phát hiện ra.
Tô Chước nằm trên giường, nghĩ miên man rồi ngủ thϊếp đi.
Hôm nay nàng hơi mệt.
À đúng rồi, nàng còn phải tu luyện…
…
Tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.
Tô Chước quên mất chuyện mình còn đang nghĩ đến việc tu luyện trước khi ngủ.
Ra ngoài chăm sóc hoa cỏ một lát, giữa màn sương mờ ảo trong ánh ban mai, nàng nghe thấy tiếng kiếm xé gió.
Diêm Nguy Nhiên dừng lại trước mặt nàng, bước xuống đất: "Sư muội, chào buổi sáng! Sư phụ bảo ta đến đón muội."
"Sư huynh, chào buổi sáng!"
Tô Chước yên tĩnh ôm thanh kiếm của mình, cùng thất sư huynh bay đến chủ phong của Đệ Cửu Vực.
Hành lang rộng rãi, đường đi thông nhau bốn phía, kiếm thị qua lại tấp nập.
"Nhiều người quá!"
Tô Chước kinh ngạc.
Lạc Thương Sơn đang luyện kiếm ở võ trường, uy thế kinh người. Tuy không dùng linh lực, nhưng Tô Chước chỉ liếc nhìn đã thấy nhói mắt.
Diêm Nguy Nhiên thì nhìn không chớp mắt: "Đây là Thương Hải kiếm, ta xem cả ngàn lần rồi mà vẫn chưa học được."
Tô Chước thành thật nói: "Muội còn chẳng dám nhìn."
Chói mắt.
Đây là sự chênh lệch về kiếm đạo sao?
Trong kiếm phong uyển chuyển như mây trôi nước chảy, chiêu kiếm được thu lại.
Lạc Thương Sơn bước tới, nhìn họ rồi nói: "Lão thất có Tiên Thiên Kiếm Tiên, trên đại đạo kiếm pháp lẽ ra phải hơn người thường trăm bước."
"Oa!"
Tô Chước không chút ngại ngùng bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
Tuy trình độ rất khó đánh giá, nhưng nàng biết bất cứ thứ gì dính đến "Tiên Thiên" đều rất lợi hại.
Đương nhiên, trường hợp Tiên Thiên thiếu hụt như nàng thì ngoại lệ.
Diêm Nguy Nhiên ngượng ngùng gãi đầu: "So với sư phụ, con còn kém xa lắm."
Lạc Thương Sơn nhìn đôi mắt trong veo của nữ hài, khẽ gật đầu trong lòng.
Tâm tính của Tiểu Cửu không tệ.
7
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
