TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 7.2: Kiếm tu không muốn làm đầu bếp không phải là võ tu giỏi

Tô Chước ngây người nhìn chim nướng.

Bỗng nhiên!

Bàn tay đang xoay xiên nướng khựng lại, rõ ràng là bị giật mình không nhẹ, cành cây gỗ nặng trịch suýt chút nữa rơi cả vào đống lửa đang cháy hừng hực!

Một bóng người nhanh như chớp đã kịp thời bắt lấy mấy xiên chim nướng.

"Ai đó!"

Thiếu niên mất xiên nướng quát lớn, trừng mắt nhìn bọn họ, kiếm đã tuốt khỏi vỏ, uy thế kinh người trong nháy mắt khiến Tô Chước cảm thấy mặt mình hơi đau rát.

Thiếu niên này trông không lớn hơn nàng là bao, nhưng tu vi chắc chắn cao hơn cả Tiên Thiên cảnh.

Bây giờ thiên tài rẻ rúng vậy sao?

Đến cả một tiểu nhị bán đồ nướng cũng có tu vi cao hơn nàng?

Lạc Thương Sơn cầm xâu thịt vừa cứu được, uy nghiêm nhíu mày quát: "Hấp tấp làm gì!"

"Sư... Sư phụ?" Thiếu niên khó tin hỏi: "Sao người lại thành ra thế này? Còn đây là ai?"

Hắn nhìn về phía Tô Chước.

"Sư phụ như vậy có vấn đề gì sao?"

Tô Chước vừa khó hiểu vừa đánh giá hắn, giờ mới có chút manh mối về thân phận của người này.

Chắc không phải thất sư huynh thì cũng là bát sư huynh.

Thiếu niên muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Chỉ là khi thấy rõ mặt hắn, Tô Chước vẫn rất kinh ngạc, thiếu niên này nhìn kiểu gì cũng không giống một đại phản diện!

Hắn khoảng mười ba mười bốn tuổi, da hơi ngăm, ngũ quan điềm tĩnh, đường nét khuôn mặt còn non nớt nhưng rất sắc sảo, lúc cầm kiếm thì là một kiếm tu anh tuấn, hào sảng, dáng vẻ hấp tấp có chút ngốc nghếch.

Một thân vải bố dính đầy bùn đất, khi chưa rút kiếm thì khí thế rất nội liễm, vì tu vi cao hơn nàng một cảnh giới nên Tô Chước không nhìn thấu, trước đó mới lầm tưởng hắn là người hầu trong phong.

Nếu theo yêu cầu trang phục của Thánh Địa Hi Hòa, kiểu ăn mặc của thiếu niên này chắc chắn sẽ bị trưởng lão lôi ra làm gương mà giáo huấn, Tô Chước cũng thấy lo cho hắn.

Lạc Thương Sơn lại làm như không thấy, nói với hắn:

"Đây là cửu sư muội Tô Chước của con, sau này phải chăm sóc cho tốt."

Lạc Thương Sơn giới thiệu xong, cầm xiên nướng chỉ vào thiếu niên, rồi lại ôn tồn nói với Tô Chước: "Đây là thất sư huynh Diêm Nguy Nhiên của con, lát nữa bảo hắn dẫn con đi chơi, ngày mai lại đến tìm ta."

Khi xiên nướng kia lướt qua trước mặt, Tô Chước càng cảm thấy sức hấp dẫn kinh người, cố gắng lắm mới không nhìn chằm chằm vào xiên chim nướng kia: "Vâng, sư phụ."

Trong mắt Diêm Nguy Nhiên vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng miệng nhanh hơn não: “Vâng, sư phụ.”

17

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.