0 chữ
Chương 2
Chương 2
Rõ ràng đang ở độ tuổi đẹp nhất, tiền đồ rộng mở, vậy mà vì một người đàn ông lại tự hủy hoại bản thân đến mức này.
“Tống Khả Thanh, sao cô trơ trẽn thế hả? Dù cô có cởi sạch đồ đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn đâu.” Lục Uất Bạch nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt đầy vẻ chán ghét không che giấu.
“Hừ, anh là cái thá gì mà xứng đáng để tôi cởi sạch vì anh chứ?” Tống Khả Thanh khinh khỉnh cười.
Khi đọc sách, cô thật sự chẳng ưa nổi tên nam chính này. Một gã đàn ông hợm hĩnh, chỉ biết dựa vào xuất thân tốt, có chút nhan sắc mà ngang nhiên chà đạp tấm chân tình của nguyên chủ. Mỗi lần cãi nhau với nữ chính lại tìm đến nguyên chủ, lợi dụng cô ấy để nữ chính ghen tuông, đợi đến khi làm lành với nữ chính thì lại đá nguyên chủ đi không thương tiếc. Có thể nói, cái kết bi thảm của nguyên chủ có một phần không nhỏ là do anh ta gây ra.
Tống Khả Thanh không hề che giấu sự khinh thường trong mắt, lời nói cũng chẳng chút nể nang, đâm thẳng vào lòng tự tôn của Lục Uất Bạch.
“Cô vì muốn quyến rũ Tổng giám đốc Lục mà ngay cả việc tự chuốc thuốc cũng làm được, giờ lại giả vờ thanh cao cái gì?” Một người bên cạnh mỉa mai.
Tống Khả Thanh trợn mắt khinh bỉ: “Ai bảo tôi là vì quyến rũ anh ta chứ?” Trong lòng lại thầm mừng, may mà cô xuyên đến kịp lúc, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được.
Cô giữ vững thân hình, đứng dậy khỏi ghế sofa. Mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu đỏ, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, ánh mắt linh hoạt quyến rũ, gợi cảm mê hồn. Chỉ một cử động tùy ý cũng khiến người ta phải xao động.
Người bên cạnh không kìm được nuốt nước bọt, nổi du͙© vọиɠ: “Hay là đi theo tôi đi, những gì Tổng giám đốc Lục cho cô được, tôi cũng cho cô được.”
Tống Khả Thanh khinh bỉ liếc nhìn đối phương, tên này cao gần bằng cô, trông phờ phạc như bị rút cạn sức lực, vậy mà cũng có mặt mũi nói ra lời đó.
“Anh cũng xứng sao?”
Cô có thể cảm nhận thuốc bắt đầu phát tác trong người, toàn thân nóng ran. Cũng chẳng còn tâm trạng để lãng phí lời với lũ dơ bẩn này, cô chỉ ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Có người bên cạnh vẫn còn ý đồ đen tối muốn động tay giữ cô lại, nhưng bị Lục Uất Bạch quát một tiếng: “Ai cũng không được động vào cô ta! Để tôi xem cô ta có bản lĩnh gì!”
“Chắc lát nữa sẽ khóc lóc quay lại cầu Tổng giám đốc Lục cứu mạng thôi!” Có người trêu chọc.
“Tống Khả Thanh, sao cô trơ trẽn thế hả? Dù cô có cởi sạch đồ đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn đâu.” Lục Uất Bạch nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt đầy vẻ chán ghét không che giấu.
“Hừ, anh là cái thá gì mà xứng đáng để tôi cởi sạch vì anh chứ?” Tống Khả Thanh khinh khỉnh cười.
Khi đọc sách, cô thật sự chẳng ưa nổi tên nam chính này. Một gã đàn ông hợm hĩnh, chỉ biết dựa vào xuất thân tốt, có chút nhan sắc mà ngang nhiên chà đạp tấm chân tình của nguyên chủ. Mỗi lần cãi nhau với nữ chính lại tìm đến nguyên chủ, lợi dụng cô ấy để nữ chính ghen tuông, đợi đến khi làm lành với nữ chính thì lại đá nguyên chủ đi không thương tiếc. Có thể nói, cái kết bi thảm của nguyên chủ có một phần không nhỏ là do anh ta gây ra.
“Cô vì muốn quyến rũ Tổng giám đốc Lục mà ngay cả việc tự chuốc thuốc cũng làm được, giờ lại giả vờ thanh cao cái gì?” Một người bên cạnh mỉa mai.
Tống Khả Thanh trợn mắt khinh bỉ: “Ai bảo tôi là vì quyến rũ anh ta chứ?” Trong lòng lại thầm mừng, may mà cô xuyên đến kịp lúc, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được.
Cô giữ vững thân hình, đứng dậy khỏi ghế sofa. Mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu đỏ, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, ánh mắt linh hoạt quyến rũ, gợi cảm mê hồn. Chỉ một cử động tùy ý cũng khiến người ta phải xao động.
Người bên cạnh không kìm được nuốt nước bọt, nổi du͙© vọиɠ: “Hay là đi theo tôi đi, những gì Tổng giám đốc Lục cho cô được, tôi cũng cho cô được.”
“Anh cũng xứng sao?”
Cô có thể cảm nhận thuốc bắt đầu phát tác trong người, toàn thân nóng ran. Cũng chẳng còn tâm trạng để lãng phí lời với lũ dơ bẩn này, cô chỉ ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Có người bên cạnh vẫn còn ý đồ đen tối muốn động tay giữ cô lại, nhưng bị Lục Uất Bạch quát một tiếng: “Ai cũng không được động vào cô ta! Để tôi xem cô ta có bản lĩnh gì!”
“Chắc lát nữa sẽ khóc lóc quay lại cầu Tổng giám đốc Lục cứu mạng thôi!” Có người trêu chọc.
4
0
2 tuần trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
