0 chữ
Chương 7
Chương 7: Tay trói gà không chặt (7)
Đây chính là nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên của cậu, chỉ được phép thành công, tuyệt đối không thể thất bại.
Trước khi hoàn thành, bất cứ điều gì có thể khiến cho cậu mất mạng, cậu đều phải cố hết sức để tránh.
Ngay lúc Cố Thính Duy cầm lấy chiếc áo khoác…
“Lạch cạch” Một con dao găm rơi xuống mặt đất.
Không khí lập tức lặng ngắt như tờ.
Cố Thính Duy: “……”
Hỏng rồi.
Quên mất là trước khi ngủ, cậu đã lấy dao găm ra đặt tạm bên áo khoác. Bây giờ mà nói đây là để… phòng thân, thì không biết còn ai tin nữa không.
“…A.”
Cố Thính Duy còn chưa kịp mở miệng, trước mặt đã vang lên một tiếng cười khẽ. Trong tiếng cười ấy mang theo một tia nguy hiểm rõ ràng đến mức không thể lẫn đi đâu được.
“Tay trói gà không chặt?”
“Không có uy hϊếp?”
Cố Thính Duy bị hai câu của Liên Ấn Trì dọa cho toát mồ hôi lạnh. Áp lực đè nặng khiến cậu run run rẩy rẩy giải thích: “Tôi… nếu tôi nói đây là để phòng thân, ngài… tin không?”
Cậu thật sự sợ. Nhưng cũng chưa đến mức sợ đến run lẩy bẩy như trong phim kinh dị, chỉ là cơ thể này cứ tự động phản ứng. Nhận ra được nguy hiểm, người liền bắt đầu run. Muốn khống chế mà không khống chế được.
Cố Thính Duy âm thầm nghiến răng, cố gắng siết chặt bàn tay đang run như bị Parkinson, ra sức thể hiện bản thân hiền lành vô hại, không có ý đồ mờ ám gì hết.
“Tráng sĩ, ngài xem tôi như thế này… có giống như người biết dùng dam găm không? Tôi thật sự chỉ mang theo để phòng thân thôi, không có ý hại ai hết. Nếu tôi thực sự có ý xấu, cũng đâu đến mức đưa cả viên giải độc hoàn cho ngài chứ, đúng không?”
Nói xong, cậu cúi đầu, giọng nhỏ nhưng đầy oán khí, lầm bầm thêm một câu: “Còn là đồ xịn, rất mắc nữa đó…”
Liên Ấn Trì: “……”
Ý định gϊếŧ người vừa trỗi lên… tự dưng liền tan biến.
“Ngươi tên gì? Ở doanh trại nào?”
Cố Thính Duy lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm: Hỏi làm gì?
Trong một giây ngắn ngủi ấy, đầu óc cậu đã lướt qua vô số khả năng mà khả năng lớn nhất chính là: người trước mặt sợ cậu lỡ miệng nói bậy, định tiện tay diệt luôn cả nhà cậu cho chắc ăn.
Liên Ấn Trì cười khẩy một tiếng: “Đừng nghĩ nhiều. Chờ đến sáng, ta sẽ bảo người trả bạc lại cho ngươi. Hoặc là… ngươi muốn thêm một viên giải độc hoàn giống y như lúc nãy?”
Nói chứ, Cố Thính Duy nghe xong… thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Giải độc hoàn đúng là có thể cứu mạng, nhưng lúc này, cậu thật sự cần tiền hơn. Chỉ cần có vốn trong tay, cậu có thể biến ít tiền thành nhiều tiền.
Còn giải độc hoàn ư? Để sau cũng được. Dù sao thứ đó cũng là bị hệ thống hù dọa, phải trả giá cao mới đổi được. Mà cho dù người này có thật lòng đưa thêm một viên, ai biết là thật hay giả, có tác dụng hay không còn chưa biết.
“Đưa tiền đi.” Cố Thính Duy sau một hồi cân nhắc kỹ càng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Giữ được mạng, lại còn được thêm tiền, chuyện này… cũng đâu có gì thiệt.
“Ồ?” Liên Ấn Trì như thể có chút hứng thú thật sự, ánh mắt nhìn cậu cũng không còn giấu giếm gì nữa, “Vậy ngươi nói cho ta nghe thử, muốn bao nhiêu ngân lượng?”
Cố Thính Duy lại bắt đầu âm thầm tính toán.
Ở thế giới cũ, gia đình cậu cũng thuộc hàng có điều kiện, ba mẹ là tổng giám đốc công ty, bản thân cậu từ nhỏ đã thấm nhuần tư duy làm ăn, đầu óc linh hoạt không thua gì ai.
Mà ở thế giới này, nếu muốn gây dựng được chỗ đứng, bước đầu tiên chắc chắn phải có một cửa hàng của riêng mình.
Mở một cửa tiệm nhỏ thì tốn ít tiền, rủi ro cũng thấp, lại không dễ bị chú ý.
Còn nếu muốn mở tiệm lớn thì…
“Ừm… nếu tôi nói tôi cần năm ngàn lượng, ngài có thấy tôi giống như đang định cướp tiền không?” Cố Thính Duy nói xong mà chính mình cũng thấy hơi chột dạ.
“Năm ngàn lượng.” Liên Ấn Trì trầm giọng nhắc lại, không rõ là đang tức hay đang nghĩ gì.
Cố Thính Duy nghe xong mà tim như muốn rớt xuống, chẳng biết đối phương đang vui hay giận. Người này rõ ràng không nói là nhiều hay ít, lại càng không tỏ thái độ gì rõ ràng, càng khiến cho cậu thấp thỏm không yên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở một cái hố kỳ quặc như vậy mà cũng gặp được nhau, không phải nghiệt duyên thì chắc cũng là mối duyên kỳ lạ.
Huống hồ, vừa rồi hai người còn suýt bị rắn độc cắn chết cùng nhau. Với chút “tình cảm hoạn nạn” đó, nếu người ta có xin giảm giá một tí… chắc cũng không đến nỗi quá đáng ha?
Trước khi hoàn thành, bất cứ điều gì có thể khiến cho cậu mất mạng, cậu đều phải cố hết sức để tránh.
Ngay lúc Cố Thính Duy cầm lấy chiếc áo khoác…
“Lạch cạch” Một con dao găm rơi xuống mặt đất.
Không khí lập tức lặng ngắt như tờ.
Cố Thính Duy: “……”
Hỏng rồi.
Quên mất là trước khi ngủ, cậu đã lấy dao găm ra đặt tạm bên áo khoác. Bây giờ mà nói đây là để… phòng thân, thì không biết còn ai tin nữa không.
“…A.”
Cố Thính Duy còn chưa kịp mở miệng, trước mặt đã vang lên một tiếng cười khẽ. Trong tiếng cười ấy mang theo một tia nguy hiểm rõ ràng đến mức không thể lẫn đi đâu được.
“Tay trói gà không chặt?”
“Không có uy hϊếp?”
Cố Thính Duy bị hai câu của Liên Ấn Trì dọa cho toát mồ hôi lạnh. Áp lực đè nặng khiến cậu run run rẩy rẩy giải thích: “Tôi… nếu tôi nói đây là để phòng thân, ngài… tin không?”
Cố Thính Duy âm thầm nghiến răng, cố gắng siết chặt bàn tay đang run như bị Parkinson, ra sức thể hiện bản thân hiền lành vô hại, không có ý đồ mờ ám gì hết.
“Tráng sĩ, ngài xem tôi như thế này… có giống như người biết dùng dam găm không? Tôi thật sự chỉ mang theo để phòng thân thôi, không có ý hại ai hết. Nếu tôi thực sự có ý xấu, cũng đâu đến mức đưa cả viên giải độc hoàn cho ngài chứ, đúng không?”
Nói xong, cậu cúi đầu, giọng nhỏ nhưng đầy oán khí, lầm bầm thêm một câu: “Còn là đồ xịn, rất mắc nữa đó…”
Liên Ấn Trì: “……”
“Ngươi tên gì? Ở doanh trại nào?”
Cố Thính Duy lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm: Hỏi làm gì?
Trong một giây ngắn ngủi ấy, đầu óc cậu đã lướt qua vô số khả năng mà khả năng lớn nhất chính là: người trước mặt sợ cậu lỡ miệng nói bậy, định tiện tay diệt luôn cả nhà cậu cho chắc ăn.
Liên Ấn Trì cười khẩy một tiếng: “Đừng nghĩ nhiều. Chờ đến sáng, ta sẽ bảo người trả bạc lại cho ngươi. Hoặc là… ngươi muốn thêm một viên giải độc hoàn giống y như lúc nãy?”
Nói chứ, Cố Thính Duy nghe xong… thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Giải độc hoàn đúng là có thể cứu mạng, nhưng lúc này, cậu thật sự cần tiền hơn. Chỉ cần có vốn trong tay, cậu có thể biến ít tiền thành nhiều tiền.
“Đưa tiền đi.” Cố Thính Duy sau một hồi cân nhắc kỹ càng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Giữ được mạng, lại còn được thêm tiền, chuyện này… cũng đâu có gì thiệt.
“Ồ?” Liên Ấn Trì như thể có chút hứng thú thật sự, ánh mắt nhìn cậu cũng không còn giấu giếm gì nữa, “Vậy ngươi nói cho ta nghe thử, muốn bao nhiêu ngân lượng?”
Cố Thính Duy lại bắt đầu âm thầm tính toán.
Ở thế giới cũ, gia đình cậu cũng thuộc hàng có điều kiện, ba mẹ là tổng giám đốc công ty, bản thân cậu từ nhỏ đã thấm nhuần tư duy làm ăn, đầu óc linh hoạt không thua gì ai.
Mà ở thế giới này, nếu muốn gây dựng được chỗ đứng, bước đầu tiên chắc chắn phải có một cửa hàng của riêng mình.
Mở một cửa tiệm nhỏ thì tốn ít tiền, rủi ro cũng thấp, lại không dễ bị chú ý.
Còn nếu muốn mở tiệm lớn thì…
“Ừm… nếu tôi nói tôi cần năm ngàn lượng, ngài có thấy tôi giống như đang định cướp tiền không?” Cố Thính Duy nói xong mà chính mình cũng thấy hơi chột dạ.
“Năm ngàn lượng.” Liên Ấn Trì trầm giọng nhắc lại, không rõ là đang tức hay đang nghĩ gì.
Cố Thính Duy nghe xong mà tim như muốn rớt xuống, chẳng biết đối phương đang vui hay giận. Người này rõ ràng không nói là nhiều hay ít, lại càng không tỏ thái độ gì rõ ràng, càng khiến cho cậu thấp thỏm không yên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở một cái hố kỳ quặc như vậy mà cũng gặp được nhau, không phải nghiệt duyên thì chắc cũng là mối duyên kỳ lạ.
Huống hồ, vừa rồi hai người còn suýt bị rắn độc cắn chết cùng nhau. Với chút “tình cảm hoạn nạn” đó, nếu người ta có xin giảm giá một tí… chắc cũng không đến nỗi quá đáng ha?
18
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
