0 chữ
Chương 47
Chương 47: Chồng chồng cái gì chứ!
Cơ thể người đàn ông đang ôm cô lập tức trở nên cứng đờ, nhưng trái tim thì lại mềm nhũn đi không cách nào kiềm chế được.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, như thể cô là một món đồ sứ dễ vỡ.
Tiếng gió bên ngoài vẫn rít gào, mưa cũng rơi lác đác.
Người đàn ông tuấn tú, thanh cao khẽ cụp mắt, trong lòng dâng lên những gợn sóng lạ lẫm.
Nhưng chỉ một giây sau đó, anh lại siết chặt cô hơn nữa.
Cô gái nhỏ bé thầm mến anh thật đáng thương.
Bùi Hạc Niên thầm nghĩ.
Dù sao thì cô cũng đã đơn phương thích anh suốt bao năm qua, lặng lẽ mà không ai hay biết.
Vậy nên từ giờ trở đi, để bù đắp lại...
Anh phải nhanh chóng giúp cô hủy bỏ hôn ước.
Anh sẽ bù đắp cho cô, đối xử với cô tốt hơn gấp bội.
“Được rồi, vị hôn phu của em sắp đến rồi.”
Cô gái nhỏ bé trong lòng đẩy anh ra, dường như cũng nhận ra sự thân mật của họ có phần không thích hợp.
“Anh Bùi, những lời anh vừa nói, em sẽ coi như là...”
Nhưng ngay khoảnh khắc đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, Khương Chi Chi bỗng nghẹn lời, giọng nói lập tức yếu dần, không dám nói tiếp.
“Em sẽ suy nghĩ kỹ…”
Khương Chi Chi có chút lo sợ.
Cô sợ phản diện lớn như Bùi Hạc Niên đột nhiên trở mặt, rồi trực tiếp “tiễn” cô ra khỏi cuộc chơi.
May mắn thay, Bùi Hạc Niên đã buông cô ra, còn nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa sau tai cô.
Viên đá quý màu vàng trên chiếc khuyên tai phản chiếu ánh sáng lấp lánh, vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.
Bùi Hạc Niên khẽ cong môi, ngón tay cái lướt nhẹ qua má cô, khôi phục lại vẻ cao quý, nho nhã thường thấy, dặn dò: “Dù sớm hay muộn cũng sẽ hủy hôn thôi, vậy nên đừng gọi Cố Duật Chi là chồng nữa.”
Chồng chồng cái gì chứ.
Ai mà gọi anh ta là chồng chứ?
Không biết tai nào của Bùi Hạc Niên nghe thấy cô gọi Cố Duật Chi như thế.
Ngay khi tay đặt lên tay nắm cửa, trong lòng Khương Chi Chi vẫn đang lầm bầm không thôi.
Cánh cửa phát ra tiếng “két” nhẹ, mở ra một khe hẹp.
Khương Chi Chi len lén nhìn ra ngoài, xác nhận không có ai, rồi quay lại, nở nụ cười ngoan ngoãn quen thuộc: “Chúng ta cùng ra ngoài sẽ không tiện.”
“Anh đợi một lát rồi hãy ra, được không?”
Không đợi Bùi Hạc Niên trả lời, cô đã đóng sầm cửa lại với vẻ mặt vô cùng ngoan hiền.
“Chi Chi...”
Tiếng gọi vang lên đột ngột đầy vui vẻ, Khương Chi Chi giật mình quay lại, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Cố Duật Chi.Vị hôn phu của cô.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, như thể cô là một món đồ sứ dễ vỡ.
Tiếng gió bên ngoài vẫn rít gào, mưa cũng rơi lác đác.
Người đàn ông tuấn tú, thanh cao khẽ cụp mắt, trong lòng dâng lên những gợn sóng lạ lẫm.
Nhưng chỉ một giây sau đó, anh lại siết chặt cô hơn nữa.
Cô gái nhỏ bé thầm mến anh thật đáng thương.
Bùi Hạc Niên thầm nghĩ.
Dù sao thì cô cũng đã đơn phương thích anh suốt bao năm qua, lặng lẽ mà không ai hay biết.
Vậy nên từ giờ trở đi, để bù đắp lại...
Anh phải nhanh chóng giúp cô hủy bỏ hôn ước.
Anh sẽ bù đắp cho cô, đối xử với cô tốt hơn gấp bội.
“Được rồi, vị hôn phu của em sắp đến rồi.”
Cô gái nhỏ bé trong lòng đẩy anh ra, dường như cũng nhận ra sự thân mật của họ có phần không thích hợp.
Nhưng ngay khoảnh khắc đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, Khương Chi Chi bỗng nghẹn lời, giọng nói lập tức yếu dần, không dám nói tiếp.
“Em sẽ suy nghĩ kỹ…”
Khương Chi Chi có chút lo sợ.
Cô sợ phản diện lớn như Bùi Hạc Niên đột nhiên trở mặt, rồi trực tiếp “tiễn” cô ra khỏi cuộc chơi.
May mắn thay, Bùi Hạc Niên đã buông cô ra, còn nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa sau tai cô.
Viên đá quý màu vàng trên chiếc khuyên tai phản chiếu ánh sáng lấp lánh, vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.
Bùi Hạc Niên khẽ cong môi, ngón tay cái lướt nhẹ qua má cô, khôi phục lại vẻ cao quý, nho nhã thường thấy, dặn dò: “Dù sớm hay muộn cũng sẽ hủy hôn thôi, vậy nên đừng gọi Cố Duật Chi là chồng nữa.”
Chồng chồng cái gì chứ.
Ai mà gọi anh ta là chồng chứ?
Ngay khi tay đặt lên tay nắm cửa, trong lòng Khương Chi Chi vẫn đang lầm bầm không thôi.
Cánh cửa phát ra tiếng “két” nhẹ, mở ra một khe hẹp.
Khương Chi Chi len lén nhìn ra ngoài, xác nhận không có ai, rồi quay lại, nở nụ cười ngoan ngoãn quen thuộc: “Chúng ta cùng ra ngoài sẽ không tiện.”
“Anh đợi một lát rồi hãy ra, được không?”
Không đợi Bùi Hạc Niên trả lời, cô đã đóng sầm cửa lại với vẻ mặt vô cùng ngoan hiền.
“Chi Chi...”
Tiếng gọi vang lên đột ngột đầy vui vẻ, Khương Chi Chi giật mình quay lại, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Cố Duật Chi.Vị hôn phu của cô.
18
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
