TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Tuy rằng Diệp Tư đã xem qua bài vở mà thân thể này để lại gần như hiểu rõ tám, chín phần, nội dung cụ thể cũng đã nắm bắt được kha khá, nhưng xem lại một lần nữa thì cũng không phải việc gì xấu. Hơn nữa, Diệp Tư còn đang chuẩn bị viết thoại bản, gần đây hắn đang lên ý tưởng cho đại cương của thoại bản. Nhưng hôm qua khi kể chuyện Tây Du Ký cho tiểu phu lang nghe, nhìn dáng vẻ say mê của y, Diệp Tư lại do dự: nên viết một câu chuyện do mình nghĩ ra, hay mượn báu vật mà tổ tiên để lại?

Nếu hắn đạo văn Tây Du Ký, không biết tổ tiên liệu có tha thứ cho mình không. Chuyện của người đọc sách, sao có thể tính là ăn trộm? Cũng là người đọc sách, mượn chuyện của tổ sư gia để nuôi sống bản thân, chắc cũng không quá đáng đâu. Hắn cũng xem như là kẻ tha hương, tổ tiên chắc sẽ hiểu cho sự khó khăn của hắn.

Thế là Diệp Tư quyết định viết hai quyển, một quyển là do hắn tự nghĩ ra, một quyển chính là Tây Du Ký – danh tác được lưu truyền từ thời đại của hắn. Nghĩ như vậy rồi, động tác của Diệp Tư cũng coi như nhanh nhẹn, lập tức dựa theo trí nhớ về danh tác, chép lại vài chương đầu tiên. Diệp Tư cũng biết, một ngày là không đủ để viết hai quyển cùng lúc.

Hơn nữa, hắn mới chỉ lên được cái dàn ý, nội dung cụ thể còn phải viết thật chi tiết. Vì vậy, Diệp Tư dùng cả ngày để chép lại vài chương đầu của Tây Du Ký. Về tình tiết câu chuyện, Diệp Tư chỉ nhớ được đại khái, còn các chi tiết nhỏ chỉ có thể dựa vào hắn để trau chuốt lại.

Đến buổi chiều, Diệp Tư cảm thấy không những phải chép thoại bản, mà còn phải mài mực – thật phiền phức. Nghĩ bụng dù sao tiểu phu lang nhà mình cũng không có việc gì, bèn định nhờ y mài mực giúp. Cảnh “hồng túc thêm hương”, hắn cũng muốn trải nghiệm thử một lần. Sau một hồi dỗ dành năn nỉ, Đào Thanh cũng đồng ý với yêu cầu của Diệp Tư.

Điều khiến Diệp Tư không ngờ là, tuy đã thuyết phục được tiểu phu lang, nhưng trong thư phòng lại không có ghế phụ cho y ngồi. Cuối cùng, Diệp Tư cũng không được tận hưởng cảnh “hồng túc thêm hương”, vì không tìm được ghế thích hợp, Đào Thanh chỉ mài mực mà thôi – chẳng lẽ lại để y ngồi trong lòng mài mực sao!

Hơn nữa, lần này Diệp Tư là làm việc nghiêm chỉnh. Cộng thêm việc hắn không nỡ để tiểu phu lang của mình phải đứng mãi mài mực, cho nên chuyện Đào Thanh mài mực cũng tạm gác lại. Cuối cùng Diệp Tư lại phải tự thân vận động. Sau khi chép xong chương đầu, hắn tìm đến phụ thân, nghĩ bụng đã là phụ thân đặt làm bộ bàn thư này, thì đặt thêm một cái ghế chắc không thành vấn đề.

Nghe xong yêu cầu của Diệp Tư, Diệp phụ chỉ lặng lẽ nhìn hắn một cái. Người tinh ý nhìn vào là biết ngay Diệp Tư đang có tính toán gì. Diệp Tư thấy phụ thân như hiểu lầm điều gì, vội vàng giải thích: “Là Thanh nhi giúp con mài mực phải đứng suốt, cứ đứng mãi như vậy không tốt cho chân, nên con mới nghĩ đặt thêm một cái ghế nữa, sau này Thanh nhi giúp con cũng không mệt.”

Diệp phụ thấy hắn không làm gì vượt quá, biết là mình đã suy nghĩ nhiều. Bèn nói: “Ta cũng đâu nói gì, con trai à, con gấp cái gì?” Diệp Tư thầm nghĩ, ánh mắt của người rõ ràng không giống như không nghĩ gì.

Thế là Diệp phụ coi như đồng ý yêu cầu của Diệp Tư. Diệp Tư thấy thái độ đó thì biết là cha đã bằng lòng. Nhưng trong lòng vẫn muốn sớm được ở riêng với tiểu phu lang, dù sao có chuyện gì thì ở riêng cũng giúp tăng thêm tình cảm.

Thế là hắn lại thêm một câu, nhờ cha làm sớm, tốt nhất là ngày mai có thể mang về luôn. Diệp phụ vừa định mở miệng, Diệp Tư đã tự phủ định ý tưởng của mình – làm nhanh vậy chắc chắn không tốt, việc tốt cần phải từ tốn. Nếu làm xong mà ghế không thoải mái thì sao, tiểu phu lang nhà hắn vốn thân thể yếu mềm.

Diệp phụ thấy con trai lưỡng lự như vậy, đành phải nói thật với hắn – người thợ mộc làm bàn thư chính là bạn quen của Diệp phụ, khi làm ghế nhất định sẽ rất tận tâm. Diệp phụ nói Diệp Tư không cần lo lắng về chất lượng, là người quen, tay nghề đảm bảo. Diệp Tư nghe vậy thì cũng yên tâm hơn về chất lượng chiếc ghế. Nếu ghế không ổn, thì để Đào Thanh dùng ghế cũ của hắn, còn hắn dùng ghế mới.

Không chỉ Diệp Tư lo lắng về chất lượng ghế, mà Diệp phụ cũng sẽ không để Đào Thanh chịu khổ. Đào Thanh cũng là đứa trẻ mà ông nhìn lớn lên. Huống chi Đào Thanh còn là một ca nhi, ca nhi vốn yếu ớt hơn nam tử. Khi Diệp phụ mang ghế về nhà, Đào Thanh vừa nhìn thấy đã không rời mắt, như sợ cái ghế sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

Y chưa từng thấy một chiếc ghế nhỏ xinh như thế, cảm thấy rất mới lạ. Khi biết từ miệng Diệp Tư rằng đây là ghế được chuẩn bị riêng cho mình, Đào Thanh vô cùng bất ngờ. Không ngờ Diệp Tư thật sự đặt làm riêng một cái ghế cho y. Y cứ nghĩ thư phòng vốn là nơi để Diệp Tư học hành, nếu y đến đó thường xuyên, có khi lại ảnh hưởng đến việc học của phu quân.

Dù sao trước kia, khi Diệp Tư học bài trong thư phòng, trong nhà không ai dám làm phiền. Nghĩ vậy, Đào Thanh chỉ cho rằng việc Diệp Tư mời mình vào thư phòng mài mực và kể chuyện là do hắn nhất thời nổi hứng.

Đợi đến khi cơn hứng ấy qua đi, có lẽ sẽ lại như trước – thư phòng là không gian riêng của Diệp Tư, ai cũng không được bước vào. Không ngờ, Diệp Tư lại muốn y có thể ở trong thư phòng bất cứ lúc nào. Lúc này, ánh mắt Đào Thanh nhìn Diệp Tư đã thay đổi.

Không còn giống như nhìn người thân như trước nữa, mà xen lẫn những cảm xúc khác. Như thể Diệp Tư đã coi Đào Thanh là người thuộc về thế giới riêng của mình. Tình cảm của Đào Thanh với Diệp Tư lúc này cũng không còn đơn thuần là như huynh đệ.

Do cả hai cách nhau không nhiều tuổi, khi Diệp Tư còn chưa vào học đường, lúc Tiểu Đào Thanh đến nhà họ Diệp chơi, luôn là Tiểu Diệp Tư dẫn y đi chơi. Khi đó, Diệp Tư vẫn còn khỏe mạnh, có thể dắt Tiểu Đào Thanh rong ruổi khắp làng.

Thời ấy, Diệp Tư chưa từng rơi xuống sông và chưa bị bệnh. Chính vì có sự tham gia của Diệp Tư, nên Đào Thanh mới trở thành đứa trẻ được yêu thích nhất trong đám trẻ trong làng.

Hơn nữa, do từ nhỏ Đào Thanh đã trắng trẻo đáng yêu như nắm xôi, lại không giống đám trẻ con trong làng – lúc nào cũng sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề. Mỗi lần xuất hiện đều khiến người khác phải ngưỡng mộ. Thêm vào đó, hai người từ nhỏ đã đính hôn, mẫu thân của Đào Thanh cũng rất thích con rể tương lai này.

Bởi vậy mà suốt một năm, thời gian Đào Thanh ở nhà họ Diệp có khi còn bằng một nửa thời gian của cả năm. Mãi đến năm mười hai, mười ba tuổi, Đào Thanh mới bớt đến nhà họ Diệp. Nên trong lòng Đào Thanh, Diệp Tư luôn giống như một người bạn chơi cùng, một người anh trai.

Dù đã gả cho Diệp Tư, hình tượng của hắn trong lòng y cũng không thay đổi gì nhiều. Diệp Tư đối xử với y vẫn giống như trước. Khác biệt duy nhất là Diệp Tư phải lên trấn học, nên không còn thời gian ở cạnh y.

Thành ra, nửa năm kể từ khi gả, Đào Thanh vẫn luôn coi Diệp Tư là người nhà. Nhưng điều khiến y bất ngờ là sau buổi tiệc mừng Diệp Tư đỗ tú tài, mọi chuyện đều thay đổi. Diệp Tư không còn giữ phong thái quân tử như xưa, mà liên tục muốn ôm hôn, sờ mó y.

Đào Thanh còn tưởng Diệp Tư đã đến kỹ viện ở trấn, rồi biết đến niềm vui nɧu͙© ɖu͙©, nên mới muốn làm chuyện đó với mình.

Sở dĩ Đào Thanh chắc chắn như vậy là vì trong thoại bản cũng viết như thế, và ai cũng nói như vậy: thư sinh đầy tài hoa bị bạn học lôi kéo đến kỹ viện, ngại ngùng không từ chối được, rồi nửa đẩy nửa kéo bước vào, gặp hoa khôi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đợi đến khi thư sinh đỗ đạt bảng vàng, thì chính là lúc cưới hoa khôi bằng mười dặm sính lễ. Nên khi Diệp Tư đυ.ng chạm mình, lý do duy nhất mà Đào Thanh nghĩ ra chính là hắn đã từng đến kỹ viện. Nhưng điều mà Đào Thanh không ngờ là: Diệp Tư lại thật lòng nghĩ cho y.

Những chi tiết nhỏ trong những ngày gần đây, Đào Thanh đều để trong lòng.

Ví dụ như, mỗi lần thấy y từ trấn trở về nhà mà lén xoa lưng, thì Diệp Tư liền chủ động bảo y nằm sấp lên giường, tay nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho y, miệng thì kể vài câu chuyện trong thoại bản thú vị để phân tán sự chú ý, giúp y giảm bớt cơn đau nhức ở thắt lưng.

Lại như dạo gần đây trong nhà có chút tiền bạc, Diệp mẫu liền mua hai cân thịt heo từ trấn về để cải thiện bữa ăn. Trong bữa cơm, Diệp mẫu thương Đào Thanh sau khi về nhà chồng thì không ăn uống được như lúc còn ở nhà mẹ đẻ, nên liên tục gắp thức ăn cho y, sợ y ăn không đủ. Mà lúc đó Đào Thanh đã ăn gần no, nhưng thấy Diệp mẫu nhiệt tình như vậy thì cũng không nỡ từ chối, đành để mặc cho ông gắp tiếp. Cũng chính là Diệp Tư ra tay giải vây cho y, chủ động gắp phần thức ăn đó vào bát mình, trên mặt không hề có vẻ chê bai, cũng không đổi sắc mặt mà ăn sạch sẽ.

8

0

3 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.