0 chữ
Chương 77
Chương 77
Hiền phi giờ đã có thể tự mình xem một số sách đơn giản, Tư Vân Cầm lại càng đỡ lo hơn.
Hề Phong Vũ là con gái của Quận thủ Đôn Hoàng, cũng xuất thân từ võ tướng, trước khi nhập cung cũng học được một số võ nghệ phòng thân, nhưng không chuyên tâm như Tư Vân Cầm. Sau khi quen biết Tư Vân Cầm, nàng ta lại bắt đầu luyện tập lại.
Hai người thường rủ nhau đến trường săn bắn để so tài, thân thể Hề Phong Vũ sau mấy năm ở ẩn cũng được rèn luyện trở lại không ít.
Lúc rảnh rỗi, hai người còn nghĩ ra trò chơi Ma Tước. Tư Vân Cầm đặc biệt bảo Hề Phong Vũ vẽ lại, sau đó sai thợ thủ công làm một bộ. Bàn Ma Tước tự động thì không có, chỉ có thể chơi bằng tay.
Ban đầu là rủ Hiền phi và Nguyên Đức Thái phi cùng chơi, sau đó các phi tần khác cũng học theo, một thời gian Ma Tước và bài lá cùng nhau thịnh hành trong cung.
Hàng ngày Tư Vân Cầm phải dạy võ cho Hề Phong Vũ, thỉnh thoảng lại có thêm các ván Ma Tước, đôi khi còn phải dạy dỗ tiểu hoàng đế, việc hậu cung cũng vẫn cần nàng xử lý, lúc rảnh rỗi còn phải cùng Hi Thái phi và Thục Thái phi luyện Thái Cực Quyền, lại còn đáp ứng làm người mẫu cho Hề Phong Vũ vẽ tranh.
Không biết vô thức đã qua hai tháng, hai tháng nay Thẩm Ngôn Tâm cũng ít tìm nàng hơn, chỉ thỉnh thoảng gọi nàng cùng kiểm tra bài vở của tiểu hoàng đế.
Mùa hè nóng bức đến, Thẩm Ngôn Tâm xử lý chính sự ở Ngự thư phòng đôi khi cũng cảm thấy oi bức khó chịu.
Đặt bút son xuống, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì Lam Tịch đã hỏi nàng có muốn dùng một bát chè sen ướp lạnh hay không.
Thẩm Ngôn Tâm nghĩ ngợi một lúc, quả thực cũng muốn ăn chút gì đó mát mẻ, bèn gật đầu đồng ý.
Chè sen được bưng lên, sau khi nếm thử vài miếng, Thẩm Ngôn Tâm liền nhận ra dường như có chút khác biệt so với chè nàng vẫn thường ăn.
"Nghe nói đây là món chè do Hoàng hậu cải tiến, các Thái phi trong cung nếm thử xong đều rất thích, sau đó mới lan truyền ra."
Thẩm Ngôn Tâm vừa ăn chè sen vừa thuận miệng hỏi: "Hoàng hậu dạo này đang bận gì?"
Lam Tịch biết một chút về lịch trình của Tư Vân Cầm, nhưng lại nghĩ nếu nói thật, không biết Thái hậu có phật ý hay không.
Nhưng Thẩm Ngôn Tâm lại có vẻ đang chờ nàng trả lời, Lam Tịch đành thành thật đáp.
Nghe xong, Thẩm Ngôn Tâm đặt bát xuống rồi khẽ cười: "Quả nhiên là tác phong của nàng ta."
Nếu Tư Vân Cầm không làm những việc này thì không phải là nàng ta nữa. Tiểu hoàng hậu này lười biếng nhưng lại không chịu ngồi yên, lúc nào cũng phải bày trò gì đó. Nhưng Thẩm Ngôn Tâm cũng tò mò, trong đầu nàng ta rốt cuộc tại sao lại có nhiều thứ kỳ quái đến vậy.
"Ma Tước?" Thứ này ta chưa từng nghe qua.
"Vâng."
"Đi, đến cung Nguyên Đức Thái phi xem thử." Thẩm Ngôn Tâm đứng dậy, thời tiết oi bức này cũng chẳng còn tâm trí xem những tấu chương phiền lòng kia nữa, chẳng có cái nào dễ chịu cả.
Đương nhiên nếu toàn là chuyện tốt thì cũng chẳng đến lượt nàng xem.
"Vâng."
Thẩm Ngôn Tâm ngồi trên loan giá, đến cung Nguyên Đức Thái phi phải đi qua gần nửa hoàng cung, cũng khá xa.
Nhưng còn chưa đến cung Nguyên Đức Thái phi thì lại gặp Tư Vân Cầm và Hề Phong Vũ trước.
Hai người đang ở trong một gian đình nghỉ mát, Tư Vân Cầm mặc một bộ y phục trang nhã, hai tay ôm kiếm, tư thế lười biếng mà phóng khoáng dựa vào lan can, Hề Phong Vũ hơi khom người đang giúp nàng chỉnh lại y phục.
Hề Phong Vũ là con gái của Quận thủ Đôn Hoàng, cũng xuất thân từ võ tướng, trước khi nhập cung cũng học được một số võ nghệ phòng thân, nhưng không chuyên tâm như Tư Vân Cầm. Sau khi quen biết Tư Vân Cầm, nàng ta lại bắt đầu luyện tập lại.
Hai người thường rủ nhau đến trường săn bắn để so tài, thân thể Hề Phong Vũ sau mấy năm ở ẩn cũng được rèn luyện trở lại không ít.
Lúc rảnh rỗi, hai người còn nghĩ ra trò chơi Ma Tước. Tư Vân Cầm đặc biệt bảo Hề Phong Vũ vẽ lại, sau đó sai thợ thủ công làm một bộ. Bàn Ma Tước tự động thì không có, chỉ có thể chơi bằng tay.
Ban đầu là rủ Hiền phi và Nguyên Đức Thái phi cùng chơi, sau đó các phi tần khác cũng học theo, một thời gian Ma Tước và bài lá cùng nhau thịnh hành trong cung.
Không biết vô thức đã qua hai tháng, hai tháng nay Thẩm Ngôn Tâm cũng ít tìm nàng hơn, chỉ thỉnh thoảng gọi nàng cùng kiểm tra bài vở của tiểu hoàng đế.
Mùa hè nóng bức đến, Thẩm Ngôn Tâm xử lý chính sự ở Ngự thư phòng đôi khi cũng cảm thấy oi bức khó chịu.
Đặt bút son xuống, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì Lam Tịch đã hỏi nàng có muốn dùng một bát chè sen ướp lạnh hay không.
Thẩm Ngôn Tâm nghĩ ngợi một lúc, quả thực cũng muốn ăn chút gì đó mát mẻ, bèn gật đầu đồng ý.
"Nghe nói đây là món chè do Hoàng hậu cải tiến, các Thái phi trong cung nếm thử xong đều rất thích, sau đó mới lan truyền ra."
Thẩm Ngôn Tâm vừa ăn chè sen vừa thuận miệng hỏi: "Hoàng hậu dạo này đang bận gì?"
Lam Tịch biết một chút về lịch trình của Tư Vân Cầm, nhưng lại nghĩ nếu nói thật, không biết Thái hậu có phật ý hay không.
Nhưng Thẩm Ngôn Tâm lại có vẻ đang chờ nàng trả lời, Lam Tịch đành thành thật đáp.
Nghe xong, Thẩm Ngôn Tâm đặt bát xuống rồi khẽ cười: "Quả nhiên là tác phong của nàng ta."
Nếu Tư Vân Cầm không làm những việc này thì không phải là nàng ta nữa. Tiểu hoàng hậu này lười biếng nhưng lại không chịu ngồi yên, lúc nào cũng phải bày trò gì đó. Nhưng Thẩm Ngôn Tâm cũng tò mò, trong đầu nàng ta rốt cuộc tại sao lại có nhiều thứ kỳ quái đến vậy.
"Vâng."
"Đi, đến cung Nguyên Đức Thái phi xem thử." Thẩm Ngôn Tâm đứng dậy, thời tiết oi bức này cũng chẳng còn tâm trí xem những tấu chương phiền lòng kia nữa, chẳng có cái nào dễ chịu cả.
Đương nhiên nếu toàn là chuyện tốt thì cũng chẳng đến lượt nàng xem.
"Vâng."
Thẩm Ngôn Tâm ngồi trên loan giá, đến cung Nguyên Đức Thái phi phải đi qua gần nửa hoàng cung, cũng khá xa.
Nhưng còn chưa đến cung Nguyên Đức Thái phi thì lại gặp Tư Vân Cầm và Hề Phong Vũ trước.
Hai người đang ở trong một gian đình nghỉ mát, Tư Vân Cầm mặc một bộ y phục trang nhã, hai tay ôm kiếm, tư thế lười biếng mà phóng khoáng dựa vào lan can, Hề Phong Vũ hơi khom người đang giúp nàng chỉnh lại y phục.
2
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
