0 chữ
Chương 74
Chương 74
Ngày thường trong cung đều đồn Hoàng hậu có dung mạo vô song, ngoài lần đầu gặp mặt thấy kinh diễm, hôm nay Thẩm Ngôn Tâm lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc.
Tư Vân Cầm mỉm cười với nàng: “Đa tạ Thái hậu.”
“Nàng nên gọi ta là mẫu hậu.”
Tuy rằng Tư Vân Cầm vẫn còn ý thức nhưng rượu làm gan to hơn, nàng duỗi ngón tay lắc lắc với Thẩm Ngôn Tâm: “Không, Thái hậu chính là Thái hậu.”
Không biết là không muốn thừa nhận tiểu hoàng đế hay là không muốn thừa nhận Thẩm Ngôn Tâm.
Thẩm Ngôn Tâm cúi đầu nhìn vào đôi mắt nàng, bỗng nhiên khẽ cười: “Trở về đi.”
Ngồi trên phượng liễn của mình, Tư Vân Cầm dùng một tay chống đầu, bỗng nhiên nghĩ đến tiếng cười vừa rồi của Thẩm Ngôn Tâm, cũng không biết nàng cười cái gì.
Nhưng vừa về đến cung của mình, Tư Vân Cầm liền không nghĩ đến những chuyện linh tinh đó nữa, tắm rửa xong, hơi nóng phả vào liền buồn ngủ, tắm xong liền lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau, hiếm khi không dậy sớm, ngủ một mạch đến tận mặt trời lên cao mới dậy.
Mà Thẩm Ngôn Tâm sau khi trở về cung, tâm trạng cũng khá tốt, hôm nay tiệc yến bá quan diễn ra theo đúng trình tự, bá quan uống rượu vui vẻ, nàng cũng thấy thoải mái.
“Hoàng hậu lần này tổ chức tiệc yến bá quan thật sự không giống như lần đầu tiên lo liệu một bữa tiệc lớn như vậy.” - Ngay cả Lam Tịch cũng không nhịn được khen ngợi.
Thẩm Ngôn Tâm cởi bỏ y phục bên ngoài, Lam Tịch giúp nàng gỡ bỏ trang sức: “Biết dùng người, biết người biết việc, tuy chỉ là người trong cung, nhưng để cho mỗi người đều có thể làm việc phù hợp với khả năng của mình, cũng cần phải có chút nhãn lực.”
Lam Tịch phụ họa theo: “Không ngờ phủ Tư không lại có thể dạy dỗ ra được người tài giỏi như vậy.”
“E là không liên quan gì đến Tư Không, nhìn ba người con khác của Tư Không cũng không được như nàng.” - Hôm nay gặp Tư Nguyên Câu, tuy cũng là một chàng trai tuấn tú, nhưng tính cách lại giống hơn, không giống Tư Vân Cầm lắm.
“Lần này nàng làm rất tốt, ngươi nói nên thưởng gì cho nàng đây?” -Thẩm Ngôn Tâm hỏi Lam Tịch.
Lam Tịch nào dám nhận việc này vào mình, chỉ đành trả lời: “Nô tỳ không biết.”
“Thôi vậy, ngày mai hỏi nàng xem nàng muốn gì.” - Hôm nay Thẩm Ngôn Tâm cũng có chút mệt mỏi, cởi bỏ y phục trang sức trên người, tẩy trang xong liền đi tắm rửa rồi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Tư Vân Cầm tỉnh dậy thì tiểu hoàng đế đã tan học đến rồi, đến ăn trưa ké.
Đồ ăn trong cung của Tư Vân Cầm luôn có nhiều mùi vị thay đổi, hắn cũng thích đến đây.
Nhiều lần như vậy, Tư Vân Cầm cũng lười quản, dù sao ăn xong thì đuổi người đi là được, trẻ con thì nên chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa.
Đuổi Vũ Văn Lạc đi, Tư Vân Cầm lười biếng trở về chỗ nghỉ ngơi ngày thường của mình, lại nằm xuống nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, gần đây lúc mặt trời lên cao cũng hơi nóng.
Thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua, khiến người ta lười biếng lại bắt đầu buồn ngủ.
Tư Vân Cầm lim dim một lúc, cảm thấy làm người không nên lãng phí thời gian như vậy, dù sao cũng phải làm chút gì đó mới tốt.
Giơ tay lên nhìn những ngón tay trắng nõn và móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình, khẽ thở dài, hình như cũng không thể làm móng.
Chủ yếu là móng tay dài ra thì không tiện cầm kiếm.
Bột chốc tỉnh táo ngồi dậy, nhìn mặt trời lại không muốn ra ngoài.
Cuối cùng vẫn lấy ra mấy quyển sách nhàn rỗi xem, xem được một lúc lại bắt đầu buồn ngủ, lần này Tư Vân Cầm quyết định không làm khó bản thân, che sách lên mặt rồi nằm sấp xuống ngủ thϊếp đi.
Tư Vân Cầm mỉm cười với nàng: “Đa tạ Thái hậu.”
“Nàng nên gọi ta là mẫu hậu.”
Tuy rằng Tư Vân Cầm vẫn còn ý thức nhưng rượu làm gan to hơn, nàng duỗi ngón tay lắc lắc với Thẩm Ngôn Tâm: “Không, Thái hậu chính là Thái hậu.”
Không biết là không muốn thừa nhận tiểu hoàng đế hay là không muốn thừa nhận Thẩm Ngôn Tâm.
Thẩm Ngôn Tâm cúi đầu nhìn vào đôi mắt nàng, bỗng nhiên khẽ cười: “Trở về đi.”
Ngồi trên phượng liễn của mình, Tư Vân Cầm dùng một tay chống đầu, bỗng nhiên nghĩ đến tiếng cười vừa rồi của Thẩm Ngôn Tâm, cũng không biết nàng cười cái gì.
Nhưng vừa về đến cung của mình, Tư Vân Cầm liền không nghĩ đến những chuyện linh tinh đó nữa, tắm rửa xong, hơi nóng phả vào liền buồn ngủ, tắm xong liền lăn ra ngủ.
Mà Thẩm Ngôn Tâm sau khi trở về cung, tâm trạng cũng khá tốt, hôm nay tiệc yến bá quan diễn ra theo đúng trình tự, bá quan uống rượu vui vẻ, nàng cũng thấy thoải mái.
“Hoàng hậu lần này tổ chức tiệc yến bá quan thật sự không giống như lần đầu tiên lo liệu một bữa tiệc lớn như vậy.” - Ngay cả Lam Tịch cũng không nhịn được khen ngợi.
Thẩm Ngôn Tâm cởi bỏ y phục bên ngoài, Lam Tịch giúp nàng gỡ bỏ trang sức: “Biết dùng người, biết người biết việc, tuy chỉ là người trong cung, nhưng để cho mỗi người đều có thể làm việc phù hợp với khả năng của mình, cũng cần phải có chút nhãn lực.”
Lam Tịch phụ họa theo: “Không ngờ phủ Tư không lại có thể dạy dỗ ra được người tài giỏi như vậy.”
“Lần này nàng làm rất tốt, ngươi nói nên thưởng gì cho nàng đây?” -Thẩm Ngôn Tâm hỏi Lam Tịch.
Lam Tịch nào dám nhận việc này vào mình, chỉ đành trả lời: “Nô tỳ không biết.”
“Thôi vậy, ngày mai hỏi nàng xem nàng muốn gì.” - Hôm nay Thẩm Ngôn Tâm cũng có chút mệt mỏi, cởi bỏ y phục trang sức trên người, tẩy trang xong liền đi tắm rửa rồi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Tư Vân Cầm tỉnh dậy thì tiểu hoàng đế đã tan học đến rồi, đến ăn trưa ké.
Đồ ăn trong cung của Tư Vân Cầm luôn có nhiều mùi vị thay đổi, hắn cũng thích đến đây.
Nhiều lần như vậy, Tư Vân Cầm cũng lười quản, dù sao ăn xong thì đuổi người đi là được, trẻ con thì nên chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa.
Thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua, khiến người ta lười biếng lại bắt đầu buồn ngủ.
Tư Vân Cầm lim dim một lúc, cảm thấy làm người không nên lãng phí thời gian như vậy, dù sao cũng phải làm chút gì đó mới tốt.
Giơ tay lên nhìn những ngón tay trắng nõn và móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình, khẽ thở dài, hình như cũng không thể làm móng.
Chủ yếu là móng tay dài ra thì không tiện cầm kiếm.
Bột chốc tỉnh táo ngồi dậy, nhìn mặt trời lại không muốn ra ngoài.
Cuối cùng vẫn lấy ra mấy quyển sách nhàn rỗi xem, xem được một lúc lại bắt đầu buồn ngủ, lần này Tư Vân Cầm quyết định không làm khó bản thân, che sách lên mặt rồi nằm sấp xuống ngủ thϊếp đi.
2
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
