TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Chương 58

Từ xa đã thấy Tư Vân Cầm đang bắt Vũ Văn Lạc chạy vòng vòng, chạy đến mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, tiểu hoàng đế vốn nên được nuông chiều cũng không hề oán trách.

Ngược lại Tư Vân Cầm ngồi bên cạnh, ung dung tự tại ăn trái cây.

Ngày tháng của nàng vẫn nhàn nhã như vậy, nhàn nhã đến mức Thẩm Ngôn Tâm cũng phải ghen tị.

Cuộc sống này trôi qua thật tốt, có mỹ thực lấp đầy bụng, có mỹ nhân để ngắm, có thoại bản giải khuây, có cung nữ giúp xử lý việc trong cung, ban ngày ngủ nhiều buổi tối còn có thể ra ngoài trèo tường hoạt động, cuộc sống này ai mà không ghen tị.

So sánh ra, Thẩm Ngôn Tâm lại cảm thấy mình chính là mệnh vất vả trời sinh, nắm giữ quyền lực thì sao chứ, còn không bằng Tư Vân Cầm, vị hoàng hậu nhàn rỗi này.

Tư Vân Cầm nhận ra Thẩm Ngôn Tâm đến, vội vàng kéo tiểu hoàng đế đứng dậy: “Thần thϊếp tham kiến Thái hậu.”

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

“Đứng dậy đi, Lạc nhi khi nào thì siêng năng như vậy? Sáng sớm đã đến đây tập võ?”

Vũ Văn Lạc có chút ngượng ngùng, hắn không thể nói hắn chỉ là cảm thấy ở trong cung của mình quá nhàm chán, vốn định đến tìm Tư Vân Cầm chơi.

Bất kể Tư Vân Cầm bảo hắn làm gì, tóm lại sẽ ở bên cạnh hắn, nhưng ở trong cung của hắn, bọn họ đều tránh né hắn, không dám nói nhiều với hắn, chơi đùa cũng dè dặt cẩn thận.

Tuy Vũ Văn Lạc không nói ra được những lời rõ ràng như vậy, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm nhận được.

Hắn không giỏi nói dối, lại không biết nói thế nào, chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu: “Nhi thần biết sai rồi.”

Tư Vân Cầm nghe hắn nhận lỗi nhất thời không biết tiểu hoàng đế đã làm sai điều gì.

Nàng đang định phản bác, lại nghe thấy Thẩm Ngôn Tâm lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên.”

Vũ Văn Lạc đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngôn Tâm, chỉ thấy trên mặt Thẩm Ngôn Tâm không có biểu cảm gì, không nhìn ra vui giận, đứa nhỏ này biết dò xét sắc mặt người khác, nhưng Thẩm Ngôn Tâm lại là người mà ngay cả Tư Vân Cầm cũng không nhìn ra nàng có tức giận hay không, Vũ Văn Lạc càng không thể nhìn ra.

“Bản cung khi nào thì nói ngươi sai?”

Vũ Văn Lạc theo bản năng muốn cúi đầu, Tư Vân Cầm ở phía sau hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn một cái, Vũ Văn Lạc lo lắng nắm tay ra sau lưng, ngón tay đan vào nhau: “Nhi thần, nhi thần...”

“Người trong cung đều không nói chuyện với nhi thần, chỉ có Hoàng hậu nguyện ý nói chuyện với nhi thần, cho nên, cho nên nhi thần mới đến tìm Hoàng hậu tỷ tỷ.” Hắn vừa căng thẳng liền quên mất việc Tư Vân Cầm đã dặn hắn không được gọi nàng là tỷ tỷ.

“Ừm.” Thẩm Ngôn Tâm rốt cuộc cũng mềm lòng, ngồi xổm xuống lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn: “Đã không sai, thì nên mạnh dạn trả lời, hiểu chưa?”

Giọng điệu của nàng ôn hòa hơn rất nhiều, Tư Vân Cầm đứng phía sau, cảm nhận được sự dịu dàng của nàng, dường như nhìn thấy ngày đại hôn, Thẩm Ngôn Tâm cũng mỉm cười an ủi tiểu hoàng đế như vậy.

Thì ra người này cũng không phải là lạnh lùng vô tình.

Nhưng nhìn đôi mắt tuấn tú tinh xảo của tiểu hoàng đế, còn đẹp hơn cả nữ tử, Tư Vân Cầm cũng hiểu sự mạnh mẽ của Thẩm Ngôn Tâm.

Tính cách tiểu hoàng đế có chút nhu nhược, dung mạo cũng không anh tuấn như nam tử bình thường, nếu lớn lên nhất định cũng là người ôn nhu, nhưng ôn nhu ở trên người một vị đế vương của xã hội phong kiến, lại không hẳn là chuyện tốt.

2

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.