0 chữ
Chương 47
Chương 47
Tiểu Hoàng đế không hiểu, nhưng Tư Vân Cầm nói như vậy, cậu bé cũng ngoan ngoãn đáp ứng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nở nụ cười với Tư Vân Cầm: "Trẫm biết rồi."
Dưới ánh đèn ban đêm, Tư Vân Cầm luôn cảm thấy tiểu Hoàng đế trông càng thêm tú lệ, tinh xảo như một bé gái.
Đương nhiên trên đời này cũng không thiếu những người đẹp đến mức làm lu mờ giới tính, dù sao cũng là Hoàng đế, Thái tử do Tiên đế đích thân sắc phong khi còn tại vị, làm sao có thể là con gái được.
Một lát sau những người khác cũng đến, trong bữa tối, Tư Vân Cầm vẫn im lặng như mọi khi, không nói nhiều, ngược lại hôm nay Thẩm Ngôn Tâm không trầm mặc như thường ngày.
Ăn tối xong, mọi người tự giải tán, trước khi đi Tư Vân Cầm liếc nhìn Thẩm Ngôn Tâm cũng không về tẩm điện, chắc là còn có công việc phải xử lý.
Xem ra nửa ngày rảnh rỗi trộm được này vẫn phải thức đêm bù lại, thật đáng thương.
Ngay cả người có địa vị cao quý cũng vẫn phải thức đêm làm thêm giờ, nghĩ như vậy Tư Vân Cầm lại thấy cân bằng.
Những ngày sau đó, tiểu Hoàng đế mỗi ngày tan học, đều đến Vĩnh An cung của nàng.
Tư Vân Cầm phải lén lút đọc thoại bản, sau đó nàng định ra thời gian, mỗi ngày kèm tiểu Hoàng đế luyện võ nửa canh giờ, học bài một canh giờ, lại có nửa canh giờ nghỉ ngơi chơi đùa một chút rồi đuổi cậu bé đi.
Trần phi bây giờ đã học được không ít chữ, nhưng mỗi ngày vẫn đến một canh giờ.
Thời gian còn lại là thời gian cá mặn do Tư Vân Cầm tự mình sắp xếp.
Thoại bản cũng được nàng chuyển vào tẩm điện, tẩm điện riêng tư, người bình thường sẽ không vào.
Lại một ngày xem xong chương mới nhất, tình tiết dở dang làm Tư Vân Cầm khó chịu, rất muốn biết diễn biến tiếp theo.
Chuyện này không giống như kiếp trước nàng đọc truyện online, còn có thể thảo luận với những người cùng sở thích, hơn nữa thân phận của nàng cũng không thể thảo luận với ai, Trần phi tuy quan hệ với nàng rất tốt, nhưng Tư Vân Cầm cũng không dám thảo luận những chuyện này với nàng ta, còn các Thái phi trong cung, càng không thể, Tư Âm và Lâm Phong, Tư Vân Cầm thì dám nói, sợ họ không dám nghe, nghẹn đến mức nàng thật sự khó chịu, càng muốn kết giao với tác giả viết thoại bản.
Nhưng làm thế nào để tìm được tác giả này lại là một vấn đề khác, Tư Vân Cầm suy nghĩ, chắc chắn thoại bản được truyền ra từ trong cung, nàng thật lòng muốn kết giao với tác giả.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi Tư Âm đến, bảo nàng âm thầm giúp đỡ tìm hiểu xem rốt cuộc thoại bản được truyền ra từ cung nào.
Văn hay như vậy, lại biết vẽ tranh, nhất định đã đọc không ít sách, không thể là cung nữ bình thường, chắc chắn là vị phi tần nào đó.
Trong cung này quả thật là tàng long ngọa hổ, một Thẩm Ngôn Tâm đã rất khác thường rồi, lại còn có một người càng phóng khoáng hơn, Tư Vân Cầm thật sự tò mò rốt cuộc là ai có thể viết ra quyển sách như vậy.
Tư Vân Cầm thực sự muốn làm quen với vị tác giả kia, Tư Âm lặng lẽ dò hỏi rất lâu cũng không tìm ra manh mối gì.
Tác giả này cập nhật truyện rất ổn định, cơ bản mười ngày cập nhật một lần, mỗi lần cập nhật số lượng cũng không phải là ít, nhưng đối với người chờ đợi mà nói vẫn cảm thấy chậm.
Vũ Văn Lạc mỗi ngày đều đến cung của Tư Vân Cầm, một đứa trẻ ba tuổi có thể học được những thứ phức tạp đến mức nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nở nụ cười với Tư Vân Cầm: "Trẫm biết rồi."
Dưới ánh đèn ban đêm, Tư Vân Cầm luôn cảm thấy tiểu Hoàng đế trông càng thêm tú lệ, tinh xảo như một bé gái.
Đương nhiên trên đời này cũng không thiếu những người đẹp đến mức làm lu mờ giới tính, dù sao cũng là Hoàng đế, Thái tử do Tiên đế đích thân sắc phong khi còn tại vị, làm sao có thể là con gái được.
Một lát sau những người khác cũng đến, trong bữa tối, Tư Vân Cầm vẫn im lặng như mọi khi, không nói nhiều, ngược lại hôm nay Thẩm Ngôn Tâm không trầm mặc như thường ngày.
Ăn tối xong, mọi người tự giải tán, trước khi đi Tư Vân Cầm liếc nhìn Thẩm Ngôn Tâm cũng không về tẩm điện, chắc là còn có công việc phải xử lý.
Ngay cả người có địa vị cao quý cũng vẫn phải thức đêm làm thêm giờ, nghĩ như vậy Tư Vân Cầm lại thấy cân bằng.
Những ngày sau đó, tiểu Hoàng đế mỗi ngày tan học, đều đến Vĩnh An cung của nàng.
Tư Vân Cầm phải lén lút đọc thoại bản, sau đó nàng định ra thời gian, mỗi ngày kèm tiểu Hoàng đế luyện võ nửa canh giờ, học bài một canh giờ, lại có nửa canh giờ nghỉ ngơi chơi đùa một chút rồi đuổi cậu bé đi.
Trần phi bây giờ đã học được không ít chữ, nhưng mỗi ngày vẫn đến một canh giờ.
Thời gian còn lại là thời gian cá mặn do Tư Vân Cầm tự mình sắp xếp.
Thoại bản cũng được nàng chuyển vào tẩm điện, tẩm điện riêng tư, người bình thường sẽ không vào.
Lại một ngày xem xong chương mới nhất, tình tiết dở dang làm Tư Vân Cầm khó chịu, rất muốn biết diễn biến tiếp theo.
Nhưng làm thế nào để tìm được tác giả này lại là một vấn đề khác, Tư Vân Cầm suy nghĩ, chắc chắn thoại bản được truyền ra từ trong cung, nàng thật lòng muốn kết giao với tác giả.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi Tư Âm đến, bảo nàng âm thầm giúp đỡ tìm hiểu xem rốt cuộc thoại bản được truyền ra từ cung nào.
Trong cung này quả thật là tàng long ngọa hổ, một Thẩm Ngôn Tâm đã rất khác thường rồi, lại còn có một người càng phóng khoáng hơn, Tư Vân Cầm thật sự tò mò rốt cuộc là ai có thể viết ra quyển sách như vậy.
Tư Vân Cầm thực sự muốn làm quen với vị tác giả kia, Tư Âm lặng lẽ dò hỏi rất lâu cũng không tìm ra manh mối gì.
Tác giả này cập nhật truyện rất ổn định, cơ bản mười ngày cập nhật một lần, mỗi lần cập nhật số lượng cũng không phải là ít, nhưng đối với người chờ đợi mà nói vẫn cảm thấy chậm.
Vũ Văn Lạc mỗi ngày đều đến cung của Tư Vân Cầm, một đứa trẻ ba tuổi có thể học được những thứ phức tạp đến mức nào.
2
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
