TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

“Tư Vân Cầm không phải nữ tử tầm thường.”

Cũng không biết lời này là thật lòng khen ngợi hay là có ý gì khác, Lam Tịch suy nghĩ một lát: “Xem ra hoàng hậu cũng thật lòng dạy dỗ bệ hạ, nghe nói không chỉ như vậy, hoàng hậu nương nương còn dạy Trầm phi đọc sách viết chữ.”

“Nàng ta đúng là bận rộn, việc hậu cung đều giao cho nàng ta rồi sao?”

“Nguyên Đức thái phi đã bàn giao toàn bộ, hoàng hậu nửa tháng đã nắm rõ mọi việc, lại quản lý đâu ra đấy, một số việc lộn xộn trách nhiệm không rõ ràng cũng được xử lý ổn thỏa.”

Thẩm Ngôn Tâm gật đầu, không hỏi thêm nữa, trở về tẩm cung liền tắm rửa chuẩn bị ngủ.

Tư Vân Cầm thì đã nằm xuống rồi còn hắt hơi một cái.

Hôm đó, Tư Vân Cầm học đàn xong từ cung Hi thái phi trở về cung mình, nghe nói thân thể Hi thái phi hiện giờ cũng không tốt lắm, thái y dặn dò phải thường xuyên đi lại, Hi thái phi và Thục thái phi không còn trẻ như Thẩm Ngôn Tâm và Trầm phi.

Trong cung này vẫn còn không ít phi tần là do tiên đế nạp khi còn trẻ, năm nay cũng không còn nhỏ nữa.

Nghe thì hình như mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng tuổi thọ trung bình của người thời này cũng chỉ năm sáu mươi tuổi, không sống lâu được như hậu thế.

Tư Vân Cầm nghĩ đến lúc trước khi vào cung, thường xuyên theo mẹ đi lên đạo quán dâng hương, lâu dần cũng quen biết với đạo trưởng trong đạo quán.

Nàng từ trong mấy cái rương mang theo từ nhà tìm ra một bộ quyền pháp do một nữ đạo sĩ gần bảy mươi tuổi, trường thọ trong đạo quán nghiên cứu cả đời.

Nói là quyền pháp kỳ thực cũng giống như Thái Cực Quyền ở kiếp trước của nàng, không nói có thể cứu mạng, nhưng đối với việc hoạt động gân cốt chắc chắn là có hiệu quả.

Tìm ra rồi, Tư Vân Cầm vội vàng đưa đến cung Hi thái phi.

Chỉ không ngờ vừa vào cửa cung, Tư Vân Cầm đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong cung nhiều người hơn hẳn, rất nhiều cung nhân đều không quen mặt, xem trận thế kia giống như là loan giá của Thái hậu.

Tư Vân Cầm lập tức căng thẳng, Thái hậu sao lại đến cung Hi thái phi?

Chưa kịp nghĩ ra, đại cung nữ của Hi thái phi đã đi tới, Lâm Phong đưa cuốn trục Tư Vân Cầm tìm được cho nàng ta: “Nương nương nhà ta nói vật này tốt cho thân thể, mỗi ngày sáng sớm luyện tập một lần là được, cứ theo những gì ghi trên cuốn trục mà làm.”

Đại cung nữ nhận lấy cuốn trục, lại cung kính nói với Tư Vân Cầm: “Thái hậu đến thăm, nương nương nhà ta lúc này đang cùng Thái hậu uống trà, xin nương nương đợi nô tỳ vào bẩm báo.”

Tư Vân Cầm nghe nói Thái hậu quả nhiên ở đây, vội vàng ngăn nàng ta lại: “Không cần, Thái hậu và Thái phi đã có việc thương lượng, ta không đi quấy rầy nữa, ta ngày khác lại đến.”

“Vâng.”

Tư Vân Cầm xoay người định chạy, nàng thật sự không thích gặp Thái hậu, luôn cảm thấy đối mặt với bà ấy áp lực quá lớn.

Nhưng Tư Vân Cầm cuối cùng vẫn không chạy thoát, vừa xoay người chưa đi được hai bước, đã nghe thấy một giọng nói có chút quen tai: “Hoàng hậu nương nương dừng bước.”

Tư Vân Cầm nghe ra đây là giọng của Lam Tịch cô cô bên cạnh Thái hậu, ngoan ngoãn xoay người lại, cười nịnh nọt: “Lam Tịch cô cô.”

Lam Tịch nhìn Tư Vân Cầm, trong lòng sinh ra hảo cảm, nụ cười bất giác trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Nương nương, Thái hậu có mời.”

Tư Vân Cầm khẽ cắn môi, trong lòng cực kỳ không muốn, nàng thật sự không thích đối mặt với Thái hậu, nàng thừa nhận Thái hậu có năng lực, có dã tâm, rất đáng ngưỡng mộ, nhưng sự ngưỡng mộ này hiện tại chỉ giới hạn ở một loại ngưỡng mộ từ xa.

3

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.