0 chữ
Chương 29
Chương 29
Cứ như vậy, Tư Vân Cầm cũng muốn khen mình, rất lợi hại, dù sao kiếp trước ngoại trừ vẽ phác họa ra thì những thứ này đều không biết.
Hiền phi nghe nàng ta vui vẻ ngân nga tiểu khúc, cũng không phải là giai điệu đã từng nghe qua, có chút kỳ lạ.
Từng tò mò hỏi qua, Tư Vân Cầm chỉ nói mình ngâm nga lung tung, cũng không biết từ đâu mà có.
Hiền phi mỗi ngày ở chỗ Tư Vân Cầm luyện tập thời gian không dài, chỉ khoảng một canh giờ rưỡi, buổi trưa Tư Vân Cầm cùng nàng ta ăn cơm trưa, sau đó Hiền phi liền trở về.
Tư Vân Cầm ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy nghe nói tiểu Hoàng đế đến cung của nàng ta tìm nàng ta chơi.
Giơ tay duỗi lưng đến một nửa thì Tư Vân Cầm sững sờ: “Bệ hạ đến tìm ta chơi?”
Nàng ta đâu phải bảo mẫu, tìm nàng ta chơi cái gì?
“Cái này thì không biết.” Tư Ân lắc đầu, nàng ta đi theo Tư Vân Cầm đã lâu, hai người nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút.
“Thôi, đi xem thì biết.” Tư Vân Cầm nói xong liền giơ tay lấy quần áo bên cạnh chuẩn bị tự mặc, Tư Ân biết thói quen của nàng ta liền tự giác lui sang một bên.
Ngược lại là đại cung nữ Lâm Phong đi tới: “Nương nương, vẫn là để nô tỳ thay người thay y phục đi.”
Tư Vân Cầm thấy nàng ta đưa tay ra, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái: “Ta không thích người khác đến gần.”
Lâm Phong bị nàng ta nhìn một cái lạnh nhạt như vậy, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai.”
“Đứng lên đi, đừng có động một tí là quỳ, nhìn mà phiền.” Tư Vân Cầm tự mình mặc quần áo xong, chỉ là trang điểm và búi tóc vẫn phải để Tư Ân giúp.
Ăn mặc chỉnh tề đơn giản, Tư Vân Cầm liền đi ra ngoài, Lâm Phong và Tư Ân đi theo nàng ta.
Tiểu Hoàng đế ở trong cung của nàng ta thì cái gì cũng thấy mới lạ, gần đây Tư Vân Cầm còn đang nghĩ đến việc cải tạo một chỗ ở Vĩnh An cung thành bãi tập võ, không cần lớn lắm, dù sao nàng ta cũng chỉ có một mình.
Kiếp trước có thể không động thì tuyệt đối không động, kiếp này ngược lại đã nếm trải được niềm vui của việc múa đao, múa kiếm.
Tư Vân Cầm tìm thấy tiểu Hoàng đế khi hắn đang nhìn chằm chằm vào cây cung của mình.
“Bệ hạ, cây cung này người không dùng được.” Tiểu Hoàng đế thấy nàng ta quay người lại liền vui mừng nhìn nàng ta.
“Hoàng hậu tỷ tỷ.” Giọng nói của tiểu Hoàng đế trong trẻo, mềm mại, Tư Vân Cầm lại rất thích.
“Bệ hạ sao lại đến đây?” Tư Vân Cầm tò mò hỏi.
Tiểu Hoàng đế cười toe toét với nàng ta: “Trẫm làm bài tập xong rồi, không thể tìm Hoàng hậu tỷ tỷ chơi sao?”
Tư Vân Cầm mỉm cười: “Có thể, Bệ hạ muốn chơi gì?”
Nàng ta ngồi xổm trước mặt tiểu Hoàng đế, ngang tầm mắt với hắn.
Tiểu Hoàng đế lắc đầu: “Không biết, trẫm quên mang cờ tỷ phú.”
Tư Vân Cầm đảo mắt: “Vậy hôm nay dạy Bệ hạ chơi súng cao su nhé?”
“Đó là vật gì?” Tiểu Hoàng đế Vũ Văn Lạc từ nhỏ bên cạnh không có ai chơi những thứ này với hắn.
“Vật rất thú vị, đi thôi.” Tư Vân Cầm tiện tay bế hắn lên, Vũ Văn Lạc cũng dựa dẫm vào nàng ta, đưa tay ôm cổ nàng ta.
Tư Vân Cầm bế Vũ Văn Lạc đến hậu viện, Tư Ân lấy súng cao su tới, Tư Vân Cầm làm mẫu cho Vũ Văn Lạc xem cách chơi, nhìn Vũ Văn Lạc vô cùng phấn khích.
Dù sao cũng là trẻ con, được thả lỏng bản tính vẫn rất hoạt bát.
Vừa dạy hắn cách chơi, Tư Vân Cầm cũng dặn dò hắn: “Tuyệt đối không được nhắm vào người khác, biết không?”
Hiền phi nghe nàng ta vui vẻ ngân nga tiểu khúc, cũng không phải là giai điệu đã từng nghe qua, có chút kỳ lạ.
Từng tò mò hỏi qua, Tư Vân Cầm chỉ nói mình ngâm nga lung tung, cũng không biết từ đâu mà có.
Hiền phi mỗi ngày ở chỗ Tư Vân Cầm luyện tập thời gian không dài, chỉ khoảng một canh giờ rưỡi, buổi trưa Tư Vân Cầm cùng nàng ta ăn cơm trưa, sau đó Hiền phi liền trở về.
Tư Vân Cầm ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy nghe nói tiểu Hoàng đế đến cung của nàng ta tìm nàng ta chơi.
Giơ tay duỗi lưng đến một nửa thì Tư Vân Cầm sững sờ: “Bệ hạ đến tìm ta chơi?”
Nàng ta đâu phải bảo mẫu, tìm nàng ta chơi cái gì?
“Cái này thì không biết.” Tư Ân lắc đầu, nàng ta đi theo Tư Vân Cầm đã lâu, hai người nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút.
Ngược lại là đại cung nữ Lâm Phong đi tới: “Nương nương, vẫn là để nô tỳ thay người thay y phục đi.”
Tư Vân Cầm thấy nàng ta đưa tay ra, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái: “Ta không thích người khác đến gần.”
Lâm Phong bị nàng ta nhìn một cái lạnh nhạt như vậy, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai.”
“Đứng lên đi, đừng có động một tí là quỳ, nhìn mà phiền.” Tư Vân Cầm tự mình mặc quần áo xong, chỉ là trang điểm và búi tóc vẫn phải để Tư Ân giúp.
Ăn mặc chỉnh tề đơn giản, Tư Vân Cầm liền đi ra ngoài, Lâm Phong và Tư Ân đi theo nàng ta.
Tiểu Hoàng đế ở trong cung của nàng ta thì cái gì cũng thấy mới lạ, gần đây Tư Vân Cầm còn đang nghĩ đến việc cải tạo một chỗ ở Vĩnh An cung thành bãi tập võ, không cần lớn lắm, dù sao nàng ta cũng chỉ có một mình.
Tư Vân Cầm tìm thấy tiểu Hoàng đế khi hắn đang nhìn chằm chằm vào cây cung của mình.
“Bệ hạ, cây cung này người không dùng được.” Tiểu Hoàng đế thấy nàng ta quay người lại liền vui mừng nhìn nàng ta.
“Hoàng hậu tỷ tỷ.” Giọng nói của tiểu Hoàng đế trong trẻo, mềm mại, Tư Vân Cầm lại rất thích.
“Bệ hạ sao lại đến đây?” Tư Vân Cầm tò mò hỏi.
Tiểu Hoàng đế cười toe toét với nàng ta: “Trẫm làm bài tập xong rồi, không thể tìm Hoàng hậu tỷ tỷ chơi sao?”
Tư Vân Cầm mỉm cười: “Có thể, Bệ hạ muốn chơi gì?”
Nàng ta ngồi xổm trước mặt tiểu Hoàng đế, ngang tầm mắt với hắn.
Tiểu Hoàng đế lắc đầu: “Không biết, trẫm quên mang cờ tỷ phú.”
“Đó là vật gì?” Tiểu Hoàng đế Vũ Văn Lạc từ nhỏ bên cạnh không có ai chơi những thứ này với hắn.
“Vật rất thú vị, đi thôi.” Tư Vân Cầm tiện tay bế hắn lên, Vũ Văn Lạc cũng dựa dẫm vào nàng ta, đưa tay ôm cổ nàng ta.
Tư Vân Cầm bế Vũ Văn Lạc đến hậu viện, Tư Ân lấy súng cao su tới, Tư Vân Cầm làm mẫu cho Vũ Văn Lạc xem cách chơi, nhìn Vũ Văn Lạc vô cùng phấn khích.
Dù sao cũng là trẻ con, được thả lỏng bản tính vẫn rất hoạt bát.
Vừa dạy hắn cách chơi, Tư Vân Cầm cũng dặn dò hắn: “Tuyệt đối không được nhắm vào người khác, biết không?”
8
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
