TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Trần Vọng Phi kéo tay bé lại, không hiểu đầu cua tai nheo gì: "Làm sao vậy? Con giận rồi à?"

Trần Thiên Lạc không báo trước gì mà òa lên khóc, tố cáo: "Hu hu hu, đừng tưởng bảo bảo không biết, ba muốn tìm mẹ kế cho bảo bảo! Lần trước ba cố ý mà!"

Cố ý không giải thích rằng bé là con trai của ba!

Trần Vọng Phi sững sờ: "Con nhạy cảm đến vậy sao?"

Cậu cứ tưởng tiểu quỷ này suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện ăn gì thôi chứ.

Trần Thiên Lạc thấy ba không dỗ mình, vừa khóc vừa giận: "Bảo bảo không cần mẹ kế! Bảo bảo chỉ cần ba lớn!"

Trần Vọng Phi: "Con cần Lục Ứng Tri, chứ ba thì không cần."

Mặt Trần Thiên Lạc đẫm nước, trừng mắt nhìn cậu.

Trần Vọng Phi buông tay bé ra: "Chẳng phải con nói cần ba lớn, không cần ba nữa sao? Vậy thì đi tìm ba lớn của con đi."

Trần Thiên Lạc: "..."

"Bảo bảo đâu có nói không cần ba, sao ba lại vu oan cho bảo bảo như vậy!"

Trần Vọng Phi: "Thế ba cũng đâu nói không dẫn con đi, con cũng vu oan cho ba rồi? Lại còn nổi giận với ba nữa."

Trần Thiên Lạc nghe cậu nói thế, vội ôm lấy cậu: "Ba ơi."

Trần Vọng Phi hừ nhẹ: "Gọi ba làm gì? Con không cần ba, cần ba lớn cơ mà?"

Trần Thiên Lạc: "Hu hu hu, bảo bảo cần ba."

Trần Vọng Phi bế bé đến bên bồn rửa, lấy khăn lau mắt và mặt cho bé: "Ba đâu có tìm mẹ kế cho con, lần này ba chỉ đi nói với cô ấy là ba có con trai rồi, cô dì xinh đẹp đó thích ba..."

Trần Thiên Lạc: "Vậy ba có thích cô ấy không?"

Trần Vọng Phi thành thật: "Thích chứ."

Trần Thiên Lạc lại không vui: "Vậy ba thích cô ấy hơn hay thích bảo bảo hơn?"

Trần Vọng Phi bật cười, véo nhẹ mũi bé: "Đó không phải chuyện để so sánh, ba tất nhiên là thích con nhất rồi."

Trần Thiên Lạc lúc này mới tươi tỉnh trở lại, nhưng rất nhanh lại cau mày, nghiêm túc hỏi: "Vậy ba thích cô ấy hơn hay thích ba lớn hơn?"

Trần Vọng Phi gõ lên trán bé một cái: "Ai nói ba thích ba lớn? Con nhìn thấy ba thích hắn ta ở chỗ nào?"

Trần Thiên Lạc xị mặt: "Ba, ba không thể như vậy được."

"Ba lớn rất thích ba mà, ba lớn từng nói với bảo bảo, cho dù ba muốn ly hôn thì ba lớn cũng sẽ không ly hôn với ba."

Trần Vọng Phi không mảy may lay động: "Ba có sức hút như vậy, người thích ba còn nhiều, thiếu gì hắn ta chứ."

Trần Thiên Lạc: "Trần Vọng Phi! Ba và ba lớn còn chưa ly hôn! Ba đi hẹn hò với người khác chính là... chính là..."

Trần Vọng Phi thấy bé nghiêm túc, giọng gấp gáp, không nhịn được bị chọc cười: "Là gì nào?"

Hai mắt Trần Thiên Lạc sáng lên, cuối cùng cũng nhớ ra một từ từng nghe qua: "Nɠɵạı ŧìиɧ!"

"Ba làm vậy là sai rồi."

Trần Vọng Phi bị đâm trúng chỗ buồn cười, hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của con, cười đến mức không đứng vững: "Ha ha ha, xin lỗi nhé, tuy ba đã có con rồi, nhưng hiện giờ tình trạng hôn nhân của ba là chưa kết hôn, vẫn có thể tự do yêu đương, không tính là nɠɵạı ŧìиɧ đâu, vì ba và ba lớn của con vốn không có quan hệ gì hết, ôi, phải làm sao đây?"



Lục Ứng Tri nghe thấy chuông cửa vang lên, ra mở thì chỉ thấy một tiểu quỷ mặt mày hầm hầm, còn chưa kịp nói gì, nhóc con đã nhào tới ôm chặt lấy hắn: "Ba ơi, bảo bảo đã cố gắng hết sức rồi! Hu hu hu."

"..."

Lục Ứng Tri: "Vào nhà trước rồi nói."

Trần Thiên Lạc buông Lục Ứng Tri ra, vẻ tội nghiệp đi vào nhà, thấy ba lớn lấy một đôi dép trẻ con mới tinh ra, lập tức mắt sáng lên: "Ba ơi, đôi này là mua riêng cho bảo bảo sao?"

Lục Ứng Tri: "Ba con đang hẹn hò, không phải đặc biệt mua cho con, chỉ là tiện đường thôi."

Lúc nãy đi qua siêu thị, nghĩ chắc thằng nhóc này có lẽ sẽ còn đến nữa, nên hắn chuẩn bị sẵn một đôi.

Trần Thiên Lạc mang dép vào, trẻ con đúng là đổi mặt nhanh, lúc nãy còn tủi thân lắm mà giờ đã hí hửng: "Vừa y luôn!"

Lục Ứng Tri gật đầu: "Muốn uống nước không?"

Trần Thiên Lạc: "Cũng hơi khát rồi, nhưng bảo bảo không muốn uống nước, bảo bảo muốn uống trà sữa."

Lục Ứng Tri rửa sạch một cái ly, rót nước ấm cho bé: "Lần sau nhé, giờ uống nước trước."

Trần Thiên Lạc thấy vậy đành ôm cốc, ừng ực uống cạn: "Ba ơi."

Lục Ứng Tri nhắc: "Ba con đang hẹn hò đấy."

Trần Thiên Lạc đổi giọng một cách thuần thục: "Lục Ứng Tri, ba đang hẹn hò với dì xinh đẹp, có phải chú rất khó chịu không!"

Lục Ứng Tri: "?"

Trần Vọng Phi đưa nhóc con sang chỗ Lục Ứng Tri rồi mới vội vã đi gặp Tô Ngữ Mặc, trễ mất mười phút.

"Ở đây này!" Thấy cậu đến, Tô Ngữ Mặc vẫy tay gọi, bên cạnh cô còn đứng ba cô gái ăn mặc thời thượng, trang điểm nhẹ nhàng.

Trần Vọng Phi chạy chậm tới: "Có chút việc nên đến trễ."

Tô Ngữ Mặc không giận, mỉm cười: "Không sao, cũng chưa đợi lâu lắm, để giới thiệu cho cậu một chút."

"A Đại đúng là nhiều trai đẹp thật."

"Tưởng Ngữ Mặc nói đùa, ai ngờ gặp người thật, đẹp trai quá trời."

Những cô bạn của Tô Ngữ Mặc đùa giỡn bên cạnh.

Trần Vọng Phi bắt lấy trọng điểm: "Ngữ Mặc thường nhắc đến tôi với các cậu à?"

Đúng là thường nhắc đến thật, là một soái ca, chỉ tiếc là quá thẳng nam, nên mới kéo tới xem mặt mũi ra sao.

6

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.