TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 79
Chương 79

79

Đan dược vừa vào miệng đã lập tức tan ra.

Rất nhanh, dược lực của đan dược tràn vào cơ thể hắn, giống như những dòng suối mát lành, quét sạch đi sự mệt mỏi trong cơ thể hắn.

Hơn nữa, dược hiệu của đan dược này lại còn có thể xoa dịu cơn đau nhức trong đầu hắn, linh hồn lực suy yếu do luyện đan cũng dần dần hồi phục dưới sự bồi bổ của đan dược.

Hai canh giờ sau, hắn thở ra một ngụm trọc khí, lại trở mình đứng dậy, tâm niệm vừa động, tế ra chân hỏa đánh vào trong lò luyện đan.

“Tâm bình khí hòa.” Diệp Thần tự nhủ trong lòng như vậy.

Rất nhanh, lô linh thảo đầu tiên được đưa vào.

Vì kinh nghiệm thất bại trước đó, lần này hắn đặc biệt cẩn thận, từng bước đều tiến hành một cách thận trọng.

Lần này, việc luyện chế hồi huyền đan tiến hành được một nửa thì hắn lại thất bại trong gang tấc.

Không nản lòng, tiếp tục làm lại.

Diệp Thần dốc hết sức lực, mỗi bước đều tiến hành vô cùng chậm rãi, khiến hắn dần quên đi sự tồn tại của thời gian, tuy hắn vẫn thất bại, nhưng thủ pháp rõ ràng đã trở nên thuần thục hơn nhiều so với vẻ vụng về trước đây.

Không xa, Từ Phúc lại mở mắt ra lần nữa, liếc nhìn đống tro tàn của linh thảo dưới lò đan.

"Năm đó ta đã phải tốn hết chín mươi ba phần linh thảo mới luyện ra được Hồi Huyền Đan, Diệp Thần, còn ngươi thì sao?" Lẩm bẩm nói, Từ Phúc lại rơi vào trạng thái giả ngủ.

Vù!

Lò luyện đan lại rung lên, Diệp Thần thất bại lần thứ hai mươi.

"Lão tử không tin." Nghiến răng một cái, hắn không nghỉ ngơi một lát nào, lại tế ra chân hỏa.

…………

Đây là một ngọn linh sơn linh khí lượn lờ ở nội môn, người Hằng Nhạc gọi là Ngọc Nữ Phong.

Trên đỉnh núi, Sở Huyên Nhi đang khoanh chân ngồi đó tĩnh lặng thổ nạp.

Phía sau, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước tới, mang theo hương thơm quyến rũ của nữ tử.

"Linh Nhi, sao muội lại chạy ra đây nữa rồi." Cảm nhận được Sở Linh Nhi đi tới, Sở Huyên Nhi đứng dậy, không quên búng nhẹ vào trán Sở Linh Nhi, "Lại lười biếng rồi."

"Đâu có." Sở Linh Nhi cười hì hì, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Muội tìm gì vậy?"

"Tỷ, muội nghe nói tỷ nhận một đồ đệ ở ngoại môn, đâu rồi? Dẫn ra cho muội xem thử, muội muốn xem thử, thiên phú như thế nào mà lọt vào mắt xanh của tỷ."

"Vẫn còn ở ngoại môn." Sở Huyên Nhi khẽ cười nói, "Đúng là một tiểu gia hỏa rất thú vị, ta đưa ra khảo nghiệm cho hắn chính là phải vào được nội môn, nếu ngay cả điều này mà cũng không vượt qua được, vậy thì khỏi bàn."

Nói xong, Sở Huyên Nhi không quên đẩy Sở Linh Nhi một cái, thúc giục, "Mau đi bế quan đi! Đừng có chạy ra ngoài nữa."

"Biết rồi, biết rồi." Sở Linh Nhi lẩm bẩm một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi nơi này.

……….

"Xuất đan." Đêm khuya, một giọng nói khàn khàn vang lên trong Linh Đan Các.

"Nhanh như vậy đã luyện ra rồi?" Từ Phúc đang ngủ say bị đánh thức, trở mình nhảy ra, một bước đã đến bên cạnh Diệp Thần.

Nhìn lại Diệp Thần, đã bắt lấy một viên đan dược bay ra từ lò luyện đan.

Có lẽ là quá mệt mỏi, vừa bắt được linh đan, hắn đã lảo đảo một chút, suýt ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch như giấy, hốc mắt lõm sâu, đầy tơ máu, bên mép đầy râu, trên mặt còn mang vẻ tiều tụy.

Từ Phúc ra tay, đánh một đạo linh quang vào trong cơ thể Diệp Thần, lúc này Diệp Thần mới đứng vững được.

"Luyện ra rồi, luyện ra rồi." Bất chấp sự mệt mỏi của cơ thể, Diệp Thần vui mừng nhìn Hồi Huyền Đan trong tay.

Viên đan dược này không mịn màng trơn tru như viên do Từ Phúc luyện chế, thậm chí còn hơi gồ ghề, hơn nữa ngay cả khí tím vờn quanh cũng lúc có lúc không, còn có một đường vân cũng mờ mịt không rõ.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn luyện đan, không bằng Từ Phúc luyện cũng là chuyện bình thường.

Từ Phúc đã nhận lấy Hồi Huyền Đan, sau đó không quên liếc nhìn số linh thảo còn lại.

"Chỉ dùng có bốn mươi phần linh thảo đã luyện chế ra được Hồi Huyền Đan." Trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc khó phát hiện, Từ Phúc thực sự bị kinh ngạc, "Ngay cả lão già Đan Thần năm đó lần đầu tiên luyện đan, cũng đã phải dùng gần bảy mươi phần rồi! Thằng nhóc này..."

Tuy thành quả của Diệp Thần đã vượt quá dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt trầm ngâm nói một câu, "Ngươi miễn cưỡng coi như qua cửa, nhưng phẩm chất Hồi Huyền Đan của ngươi quá kém, còn cần thời gian để mài giũa."

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Diệp Thần cười hì hì.

"Đã là viên linh đan đầu tiên ngươi luyện chế, vậy thì ăn đi!" Từ Phúc lại đưa Hồi Huyền Đan cho Diệp Thần.

Ừm!

Diệp Thần gật đầu thật mạnh, cầm viên linh đan đầu tiên do chính tay mình luyện chế, sau đó há miệng nuốt vào.

Rất nhanh, dược lực của Hồi Huyền Đan tan ra trong cơ thể hắn, chân khí đã tiêu hao được bổ sung nhanh chóng, tinh nguyên nồng đậm này, quả thực mạnh hơn Ngọc Linh Dịch quá nhiều, đây chính là sự khác biệt lớn giữa Ngọc Linh Dịch và linh đan.

"Đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai tiếp tục." Từ Phúc để lại một câu rồi biến mất, sau đó còn có một giọng nói phiêu diêu truyền về, "Dọn dẹp sạch sẽ lò luyện đan, đặc biệt là những cặn bã kia."

"Hiểu rồi." Diệp Thần tâm trạng rất tốt, trực tiếp dời nắp lò luyện đan ra, sau đó lộn mình nhảy vào trong.

Đêm khuya sâu thẳm, sao trời lưa thưa như bụi.

Linh Đan Các chìm trong tĩnh lặng, chỉ đến khi có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, sự tĩnh mịch của đêm mới bị phá vỡ.

Đó là một nữ tử, từ thiên điện trong Linh Đan Các đi ra.

Nàng áo quần bay phấp phới, nhẹ nhàng mà đến, ba nghìn sợi tóc xanh không gió mà lay động, sinh ra một gương mặt tuyệt mỹ, nhưng lại đầy vẻ lạnh lùng xa cách, toàn bộ khí chất như một đóa hoa sen băng vậy.

Nữ đệ tử này, chính là thủ đồ của Linh Đan Các, Tề Nguyệt.

"Lần bế quan này vẫn không đột phá được Chân Dương Cảnh." Tiếng nói khẽ thì thầm khiến trong đôi mắt đẹp của Tề Nguyệt lóe lên một tia không cam lòng.

Ừm?

Lúc đi ngang qua lò luyện đan, nàng khẽ cau mày, nghe thấy trong đó có tiếng xột xoạt.

"Ai, đi ra." Tề Nguyệt lạnh lùng nói.

Rất nhanh, một bàn tay đen sì từ trong đó chui ra, sau đó một Diệp Thần đen thui thùi lủi thò đầu ra.

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Tề Nguyệt khẽ nheo lại, "Ngươi là ai, tại sao lại ở trong Linh Đan Các, ngươi chui vào lò luyện đan làm gì?"

Nghe vậy, Diệp Thần lộn mình nhảy ra, cười ha hả, "Ta là người được trưởng lão Từ tìm đến làm tạp dịch."

Nhìn Diệp Thần đen thui từ đầu đến chân, đặc biệt là cảm nhận được tu vi Ngưng Khí bát trọng của Diệp Thần, Tề Nguyệt lại khẽ cau mày, "Làm tạp dịch thì làm tạp dịch, đừng có đυ.ng lung tung vào đồ đạc của Linh Đan Các."

Ờ!

Nhìn thấy gương mặt như phủ một lớp băng sương của Tề Nguyệt, cộng thêm ý tứ khinh thường và không thèm để ý trong lời nói của Tề Nguyệt, Diệp Thần chỉ hờ hững "ờ" một tiếng.

Cuối cùng liếc nhìn Diệp Thần một cái, Tề Nguyệt bước ra ngoài.

"Biểu cảm gì vậy, ta có nợ ngươi tiền đâu." Diệp Thần không để bụng, lại chui vào trong lò luyện đan.

Vù!

Rất nhanh, chân hỏa trong đan hải của hắn rung lên một cái, như lại cảm nhận được địa hỏa dưới lò luyện đan, nó trở nên rất bất an, nếu không có sự kiềm chế của Diệp Thần, nó rất có thể đã chạy xuống nuốt chửng địa hỏa kia rồi.

"Ngoan ngoãn chút, xem người ta sợ đến mức nào." Diệp Thần mắng một câu.

Quả thực, từ lần đầu tiên hắn nhảy vào lò luyện đan này, địa hỏa đã ngoan ngoãn, không dám lộ đầu ra chút nào, nó tuy không có linh trí, nhưng lại có linh tính, so với chân hỏa mạnh hơn mình thì vẫn rất sợ hãi.

Hả?

Lau sạch tro tàn trong lò luyện đan, Diệp Thần lại mơ hồ phát hiện trong lò luyện đan, lại còn khắc rất nhiều chữ.

Có lẽ là trong lò luyện đan quá tối, khiến hắn theo bản năng tế ra chân hỏa, nâng trên lòng bàn tay, chân hỏa trong nháy mắt chiếu sáng lò luyện đan một màu vàng rực rỡ.

Lúc này hắn mới thấy rõ, những chữ đó, mỗi chữ chỉ lớn bằng móng tay em bé, dày đặc khắc đầy trong lò luyện đan, có rất nhiều đường vân của chữ có lẽ quá cổ xưa, ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Gầm!

Gầm!

Bỗng nhiên, hắn như nghe thấy tiếng rồng ngâm trầm thấp, lúc ẩn lúc hiện, khiến hắn tưởng như mình bị ảo giác.

Khẽ nhíu mày, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào những chữ dày đặc kia.

Một chạm này không sao, những chữ dày đặc kia lại động đậy, bắt đầu trôi trên vách trong của lò luyện đan, mỗi chữ đều phát sáng lấp lánh, chói mắt khiến hắn không khỏi phải che mắt lại.

Rất nhanh, những chữ dày đặc kia lại lần lượt nhảy ra khỏi vách trong, xoay tròn xung quanh Diệp Thần một cách nhanh chóng.

Cuối cùng, tất cả đều ùa vào giữa lông mày của Diệp Thần.

A....!

Gầm lên một tiếng, Diệp Thần ôm lấy đầu, ngất xỉu ngay tại chỗ.



1

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.