TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt

Nữ nhân này đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, thân hình nóng bỏng, trên tay nàng là Bạch Ni đã bị đánh ngất.

Vương Thịnh nhào đến ôm lão Thanh Chung hét lớn:

“Sư phụ! Sư phụ!...... Nữ tiện nhân, ngươi từ khi nào lại ra tay với sư phụ của ta!”

Nữ nhân chớp mắt đưa tình với Vương Thịnh:

“Ta là người của Thiên Địa Giáo, các hạ thật là phi phàm, nhìn cái cách ngài phẩy tay lấy mạng hai gã tu vi thượng đạo mà tiểu nữ ngưỡng mộ vô cùng. Ngài có vui lòng theo tiểu nữ về Thiên Địa Giáo một phen!”

Thanh Chung lão nhân một kiếm xuyên tim, ngũ tạng vỡ nát, chết không nhắm mắt. Vương Thịnh vô cùng đau khổ và tức giận. Thân hình như cơn gió đã tiếp cận nữ nhân tay hỏa khí liệt diễm kề cổ:

“Ngươi thực sự muốn chọc điên ta sao! Ta hỏi lại lần cuối, tại sao lại ra tay với sư phụ của ta?”

Nữ nhân không chút hoảng sợ, ngả ngớn đáp:

“Ôi chao! Ngài làm tiểu nữ sợ đấy! Xem cái cách thị uy của ngài mạnh mẽ như vậy, tiểu nữ ngưỡng mộ vô cùng! Lão đạo thối này đinh lúc ngài không để ý, tiến tới gần sẽ dùng toàn bộ đạo hạnh đồng quy vu tận với ngài. May mà tiểu nữ phát hiện kịp. Ngài còn nỡ trách móc tiểu nữ!”

Vô Thiên trong người hắn hừ lạnh “Cái ngươi gọi là tình thân cuối cùng cũng quay lại cắn ngươi một phát thôi. Chỉ khi nào ngươi là kẻ mạnh nhất, mới không ai cả gan dám làm hại ngươi. Bởi vậy tu đạo hay tu ma phải hoàn toàn cắt đứt tơ tình mới trở thành cường giả được. Hiểu chưa tên ngốc!”. Vương Thịnh nghe xong thì khẽ thở dài, con đường hắn đã chọn đúng là phải đạp lên tất cả. Những người thân thiết nhất cuối cùng đều sẽ thành kẻ thù không đội trời chung. Vương Thịnh thu tay lại rồi lạnh giọng:

“Ngươi đi đi! Để nữ nhân kia lại!”

“Nếu tiểu nữ nói không thì sao nào?”

Nữ nhân đon đả tươi cười định dùng một kiếm kết liễu Bạch Ni thì sát khí lẫm liệt chèn ép khiến nàng toàn thân cứng đờ, tay không cử động được nữa. Ánh mắt Vương Thịnh chuyển sang màu đen hoàn toàn nhìn trừng trừng vào nàng:

“Ta nói ngươi cút khỏi đây! Ta từng giết qua phụ nữ, giờ cũng không ngại giết thêm ngươi đâu!”

Nữ nhân lúc này thực sự sợ hãi, tên điên này mạnh như vậy, hắn nổi giận thực sự thì mình chỉ có con đường chết, liền mất vía phi thăng khỏi nơi này.

Vương Thịnh trầm ngâm, ánh mắt thẩn thờ nhìn Bạch Ni, hắn thở dài rồi lặng lẽ rời khỏi không một vết tích.

Sáng hôm sau

Bạch Ni đau đớn ôm đầu tỉnh giấc thì phát hiện xác Thanh Chung trưởng lão cách đó không xa, hai mắt người vẫn mở trừng trừng mang theo bao uất hận. Nàng tiến đến gần, nhẹ tay vuốt mắt cho lão, khấu đầu ba cái nhẹ thì thầm : “Người hãy yên nghỉ, để con đưa người về tông môn”. Nàng hôm qua đang tìm kiếm Vương Thịnh gần đây thì thấy ba vị trưởng lão Tinh môn, Bạch Ni liền bám theo. Nàng nấp phía ngoài ngôi miếu, nếu Thịnh Ca bị bắt sẽ thay hắn cầu xin một con đường sống. Tuy nhiên chẳng mấy chốc đã không còn cảm nhận được khí tức của hai vị trưởng lão, muốn tiến lại gần xem thế nào thì bị lén đánh ngất.

Nàng quỳ sụp xuống khóc rống lên. Tay đấm mạnh xuống đất:

“Vương Thịnh, chàng đang làm gì thế này! Khi sư diệt tổ chắc chắn sẽ bị lăng trì đó, chàng có hiểu không?”

Sau một hồi than khóc trong bất lực, nữ nhân vác theo xác Thanh Chung trưởng lão trở về tông môn.

Chánh Điện Trường Sinh tông

Bạch Ni quỳ ngay ngắn giữa chánh điện, kể lại sự việc xảy ra. Hồng Bá chứng kiến một vị trưởng lão tông môn chết thảm, hai trưởng lão môn phái tan biến thành tro, ánh mắt tức giận dùng chưởng lực đập tay xuống bàn khiến nó nát vụn.

Các vị trưởng lão khác ai cũng não nề thương xót, chẳng ai nói một lời nào.

Bốn vị hộ pháp lúc này đứng ra thưa:

“Để chúng con hợp lực bắt hắn!”

Hồng Bá ngay lập tức xua tay:

“Cảnh giới của hắn có khi vượt xa ta! Các ngươi không được hành động lỗ mãng. Tổn thất lần này quá lớn. Ta không muốn chứng kiến thêm chuyện đau lòng nữa.”

Hồng Tửu chẳng mấy khi mà không say, sau một hồi tiếc thương thì cũng lên tiếng:

“Nhưng rõ ràng một kẻ tu vi Trung đạo, sao chỉ thời gian ngắn đã có được năng lực đáng sợ như vậy. Chưa kể hắn từ tiên đạo chuyển sao ma đạo, điều này là bất khả thi.”

Hồng Bá nghe xong thì suy nghĩ một hồi liền như nhớ ra điều gì:

“Mau mau! Đi đến cấm địa Trường Sinh tông!”

Nơi đây xung quanh mười trượng không có dấu tích của sự sống, toàn bộ bị thiêu rụi. Chính giữa là một tảng đá to, dấu vết còn lại của thảm họa một trăm năm trước.

Hồng Bá trước kia cảm nhận được nơi hắc thạch kia có thứ gì đó cực kỳ bá đạo. Nhưng dù làm cách gì cũng không thể chạm vào được. Nên từ đó lão cho người phong ấn nơi này, không cho ai bước vào.

Hôm nay một lần nữa đến nơi này, nó chỉ là hòn đá vô tri không hơn. Một chút dao động của đạo lực cũng không thấy.

Lão ôm trán tự than:

“Lão Thiên! Ngài đang trêu ta sao! Tên kia lại được chọn sao!”

4

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.