TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Oán Thù

Phần Vương Thịnh trong thời gian tịnh dưỡng ở Dược môn, tận mắt chứng kiến người mình thích hết mực chăm lo cho kẻ thù. Khiến y trong lòng sinh oán ghét, chỉ biết dùng nắm đấm chút giận lên thân cây, răng nghiến chặt:

“Tên khốn! Chỉ là ta đã quá chủ quan! Ngươi đừng đắc ý vội!”

Bạch Ni mấy ngày nay lui tới thăm nom Vương Thịnh, lòng nàng cũng biết rõ trong tim đối phương chỉ có bóng hình của đại tỷ. Nhưng nàng không hề bỏ cuộc, trong ba tỷ muội thì Bạch Ni là cứng rắn, can trường, lì lợm nhất. Cái gì không thể lấy được bằng nhan sắc thì ta dùng vũ lực. Nếu dùng vũ lực không đành thì ta dùng mưu kế, đó là phương châm sống của nàng.

Nàng tìm hiểu về dược liệu có một loại tình dược đó là Động Đực thảo, tuy nhiên nếu sắc thuốc thông thường thì dậy mùi rất nồng, dễ có nguy cơ đối phương phát hiện, hoặc đối phương sẽ dùng đạo lực khống chế tâm ý. Chỉ có cách chuốc say, mà nói về tửu thì chỉ có Tam Lang là người điều chế tốt nhất mà nàng quen biết.

Ba ngày sau

Tam Lang dưới sự nhờ vả của Bạch Ni cũng chế luyện được Động Đực tửu, hắn không hề biết nàng ta dùng làm gì. Nhưng ăn nhờ ở đậu tại Dược Môn thì cũng nên hồi báo đôi chút. Tam Lang vui vẻ trao cho Bạch Ni bầu rượu, Bạch Ni nhận lấy mà trong lòng phấn khởi. Khuôn mặt nàng lúc ửng hồng cũng toát lên vẻ tinh khiết đến lạ kỳ. Tam Lang dò dò:

“Bạch Ny cô nương, rượu này….”

“Bớt nói xàm, chuyện này chỉ có ta biết, ngươi biết, thêm kẻ thứ ba biết ta sẽ đánh ngươi gãy xương, nghe không?” – Nàng dứ nắm đấm hù họa rồi ôm rượu chạy vội đi.

Trở lại phòng Vương Thịnh

Hắn tuy bị thương nhẹ hơn Tam Lang nhưng tới giờ cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Mấy ngày qua Bạch Ni là người chăm lo cho hắn vô điều kiện. Nhưng hắn không hề cảm nhận được tình cảm của đối phương, Quen biết nhỏ đến lớn, Vương Thịnh một mực coi Bạch Ni như tình huynh đệ không hơn.

Bạch Ni hôm nay cột tóc cao, trang điểm nhẹ, thậm chí nàng còn mài chu sa thoa lên má. Vẻ mặt ửng hồng thẹn thùng hoàn toàn đối lập với thân hình vạm vỡ. Sau khi băng bó vết thương cho tình lang thì bẽn lẽn cất lời:

“Thương thế huynh đã đỡ rất nhiều, ngày mai huynh rời khỏi Dược Môn. Ta có ít rượu do Lang sư huynh điều chế, huynh ấy cũng áy náy về chuyện làm tổn thương huynh. Chúng ta hôm nay không say không về nhé!”

Vương Thịnh nghe đến cái tên đó thì trong mặt khó chịu hất hàm nói:

“Rượu của tên đó ta không uống! Muội trả lại cho hắn đi!”

Bạch Ni biết giữa hai người có mối bất hòa nhưng vì chung thân đại sự của mình nàng chỉ khẽ cười, cố gắng nũng nịu hết sức có thể, nắm lấy tay Vương thịnh lắc lắc nói:

“Thôi thì coi như nể mặt muội chăm sóc huynh những ngày qua, chúng ta uống vài chén rượu trước khi chia tay, đừng để ý đến việc ngoài lề được không?”

Vương Thịnh là người hiểu chuyện, nghe nữ nhân tận tình chăm sóc mình mấy ngày qua, nàng còn là muội muội của người mình thầm thương. Nên gật đầu, cũng chỉ là mấy chén rượu thôi mà:

“Được! Hôm nay ta bồi tiếp muội, lâu lắm rồi cũng không được uống cho thỏa thích!”

Bạch Ni chỉ đợi có thế nhanh chóng lấy từ sau lưng một bát to đùng, đổ đầy ắp chén rượu, mời Vương Thịnh liên tù tì ba bát đầy. Vương Thịnh thấy mới đầu thấy cái bát rược to quá cũng khá sợ hãi, nhưng nếm thử thấy rượu ngon thì như quên hết mọi thứ, cứ thế ngửa cổ uống không sót một giọt cho. Bạch Ni cứ lời ngon tiếng ngọt chuốc, đến cạn bát thứ ba, hắn bắt đầu thấm say Vương Thịnh nhìn Bạch Ni đôi mắt đầy ham muốn cất lời:

“Tiên nữ! A tiên nữ, nàng hôm nay phải làm bổn đại gia vui, ta sẽ trọng thưởng!”

Bạch Ni biết Động Đực tửu đã phát huy tác dụng, cười không ngậm được mồm:

“Haha ,chàng yên tâm, hôm nay ta sẽ cho chàng dục tiên dục tửu, quên đường về Tinh môn luôn!”

Thế là chuyện gì đến cũng đến, khu biệt viện Dược môn tĩnh mịch chỉ còn vang lên tiếng cười thỏa mãn như hổ gầm của Bạch Ni.

Sáng hôm sau

Vương Thịnh nằm mơ thấy một cây cổ thụ to lớn đè ngang người liền hốt hoảng tỉnh dậy. Hắn khẽ gẫy tay đang chèn vào cổ mình của người nằm kế bên ra, ôm đầu ngồi dậy, nhìn y phục rơi vãi trên đất, cơ thể lõa lồ khiến y tâm trí rối bời nhớ lại chuyện đêm qua. Xong nhìn sang nữ nhân nằm cạnh. Bạch Ni còn say ngủ ngáy ầm ầm như sấm rền, tay ôm chăn mà cơ bắp nổi lên cuồn cuộn như phong vân. Nước mắt nam nhân bỗng chợt tuôn ra, nhưng hắn cố nén lại chua xót để không làm kinh động đến người đang nằm ngủ.

Hắn choàng vội lấy tư nhân lao ra khỏi cửa, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước như con thiêu thân. Chạy vào cánh rừng trống, Vương Thịnh hét lớn:

“Lão thiên người thật quá bất công. Ta còn cách nào mà nhìn Tiểu Si nữa. Nửa cuộc đời còn lại của ta phải biết sống thế nào đây. Ta nhìn thấy muội ấy là sợ hãi, chẳng lẽ, Vương gia đến đời ta là tuyệt hậu hay sao? Ông trời! Sao ông lại đối xử với ta như vậy. Ta không cam tâm!”

Vương Thịnh không yêu Bạch Ni, hơn nữa còn khá sợ muội ấy. Nếu kết thành phu thê, đừng nói đến động phòng, bước đến gần của hắn còn toan bỏ chạy. Nhìn muội ấy mạnh mẽ gấp mười lần hắn, thử hỏi nam nhân nào mà lên cho được, thật sự sợ hãi. Nhưng chuyện đã ra nước này, không hỏi cưới muội ấy, có khi muội ấy dỡ cả Tinh môn, rồi chặt hắn thành mười tám khúc. Vương gia chỉ còn có hậu duệ là hắn, làm thế nào hắn nhìn mặt tổ tiên đã khuất của mình? Hắn nén bi thương không khóc thành tiếng, đau đớn đấm tay vào tảng đá lớn trước mặt, đến nỗi máu nơi tay tứa ra thành dòng. Bỗng tảng đã rung lắc dữ dội, tia hắc khí từ nơi vết nứt theo hơi máu mà lao thẳng vào người hắn, một giọng nói vang lên:

“Đợi mãi cũng có người! Khà khà! Thân thể tên này khá là thích hợp cho ta!”

Vương Thịnh hai mắt lúc này long lên, đen sậm một màu nhìn đáng sợ vô cùng, hắn cố gắng trấn tĩnh:

“Ngươi! Ngươi là thứ gì vậy!”

Vương Thịnh (bị nhập) cười lớn:

“Bổn tọa chính là Ma vương chí tôn Vô Thiên! Chỉ cần nghe lời ta thì cả thiên địa này không ai dám đắc tội với ngươi!”

Vương Thịnh sợ hãi nhưng luồng sức mạnh vừa nhập vào cơ thể hắn đúng là quá sức tưởng tượng:

“Làm sao chứng minh được những gì ngươi nói!”

Vô Thiên trong thân xác Vương Thịnh tiếp tục cười lớn:

“Có người đang tới! Bổn tọa sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thực sự là như thế nào!”

Từ phía xa hai đệ tử quản khu của Dược môn đang tiến đến, Vương Thịnh vì khủng hoảng đã chạy một mạch đến Trường Sinh cấm địa, việc này mà truyền đến tai các vị trưởng lão ắt hẳn sẽ bị phạt rất nặng.

Một vị quản khu tu vi Thượng đạo nhị tầng quát lớn:

“Tên này to gan! Mau báo danh! Dám xâm phạm cấm địa bản môn!”

Vương Thịnh biết lần này khó thoát chỉ còn trông cậy vào thần bí nhân đã nhập vào người, hắn khẩn cầu:

“Xin hãy giúp ta!”

Vừa dứt lời, nữa thân trên Vương Thịnh lập tức biến đổi. Thân thể hắn trở nên đen cứng như sắt thép, tóc trắng rũ rượi, ánh mắt hung ác như ác quỷ thượng cổ, môi đỏ như máu, răng nanh nhọn hoắc mọc ra lởm chởm, nửa thân trên phóng ra đạo hỏa như địa ngục âm ti:

“Ngươi nhìn cho kỹ đây!”

Hai vị quản khu thấy đối phương đạo lực bỗng tăng vọt và biến hình ma quái như thế thì thấy không ổn, quay lưng bỏ chạy định gọi cứu viện. Nhưng tốc độ ra đòn của Vô Thiên quá nhanh, chỉ thấy trong phút chốc trên mặt đất chỉ còn hai đám tro tàn cháy rụi.

Vương Thịnh vừa sợ vừa mừng nhìn cơ thể đang biến đổi:

“Quả thực là sức mạnh bá đạo. Ta! Ta giờ có thể giết bất cứ người nào ta ghét sao!”

Vô Thiên nghe vậy thì khinh bỉ hừ lớn:

“Tạm thời không nên lạm sát! Ở đây là nhân giới tu vi của ta bị hạn chế bởi Đại Giới Thiên pháp tắc, không thể vượt qua khỏi Kết Đạo cửu tầng, nếu không may bị bọn chúng vây khốn bởi pháp trận thì thật sự phiền toái. Nên hãy cẩn trọng, chỉ khi nào thực sự cần thiết thì mới dùng đến sức mạnh của ta.!”

Vương Thịnh nghe xong thì gật đầu không dám cãi một lời, nhưng ánh mắt hắn ánh lên vẻ tà ác khó tả:

“Tam Lang! Ngươi coi như xong rồi!”

11

0

5 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.