Chương 18
Hệ Thống Tu Chân
Sau thời gian học tập ở Tửu Đảo, Tam Lang ngộ ra rất nhiều thứ mà mình chưa biết đến bao giờ.
Về tu luyện đạo khí sẽ bao gồm hai con đường Tiên và Ma. Kẻ tu tiên thì hấp thụ dương khí, kẻ tu Ma thì hấp thụ âm khí. Hai thứ đạo khí này đối nghịch lẫn nhau nên từ lâu đã phân định rõ ràng kẻ tu Tiên chẳng thể tu Ma và ngược lại.
Nhân giới là khu vực có linh khí rất thấp so với hai giới còn lại nên tu vi ở đây bị giới hạn ở Kết Đạo cảnh giới. Nếu có kẻ ở Tiên Ma giới có ý định xâm nhập thì cũng buộc phải hạ tu vi xuống thấp nhất là Kết Đạo, bởi Đại Giới Thiên phép tắc đã được các vị thượng cổ Tiên Ma lập ra, nhầm tránh gây nguy hại cho Nhân giới yếu ớt nên chẳng mấy ai dại dột tự hạ tu vi để xâm nhập vào Nhân giới. Nếu để nguyên tu vi vào Nhân giới đồng nghĩa với vi phạm quy ước Tiên ma, sẽ bị hai giới truy lùng đến chết, hủy đi nguyên thần. Nhờ thế mà nơi này luôn được bình an trước các cuộc đại chiến Tiên Ma, đó cũng là lý do khiến Vô Thiên trước khi tán thân đã đẩy toàn bộ nguyên thần xuống Nhân giới.
Sư phụ có trao cho hắn một cái quyền bố pháp bảo, đây thậm chí còn chưa được liệt vào hàng sơ phẩm. Tuy nhiên đối với nó vẫn là một thứ quý giá, bởi lần đầu tiên có người tặng quà, bước đầu đi trên con đường tu chân.
Pháp bảo, pháp khí, vũ kĩ ở nhân giới chỉ có ba phẩm vị Sơ, Trung, Thượng, muốn cao hơn thì bắt buộc phải đột phá Kết đạo tiến vào Tiên Ma giới. Phàm là những nơi càng hiểm nguy thì càng tìm được pháp bảo, pháp khí uy vũ, nhưng quan trọng là có còn mạng để sử dụng hay không.
Những kẻ tu giả thông thường ở cảnh giới Sơ, Trung đạo thì có được một pháp bảo hoặc vũ kỹ sơ phẩm cũng coi là thành tựu rồi. Tuy nhiên lão Tửu luôn nhấn mạnh việc tiến đến Thượng Đạo. Khi ở cảnh giới này A Lại Gia sẽ mở ra tức là không gian tinh thần sẽ được khai phá. Và quan trọng nhất tu giả sẽ tiến vào cảnh giới Lĩnh Ngộ.
Lĩnh Ngộ đạo thuộc về thiên cơ, tức là duyên mỗi người mỗi khác nhưng quy chung sẽ có ba loại lĩnh ngộ gồm:
- Lĩnh ngộ nguyên tố: Thủy, Hỏa, Mộc ....
- Lĩnh ngộ thể chất: Cuồng, Cương, Nhu...
- Lĩnh ngộ tinh thần: Tà, Niệm, Chú...
Không phải tu giả nào cũng lĩnh ngộ được đạo khí, cho nên những kẻ đã đạt cảnh giới Thượng đạo nhưng không thể lĩnh ngộ thì coi như một đời tu chân hoang phế. Bởi sau khi khi mở được cảnh giới lĩnh ngộ tu giả sẽ có thể thu thập được pháp bảo và vũ kỹ tương ứng với lĩnh ngộ đó. Năng lực chiến đấu sẽ được đề thăng rất nhiều.
Ví như lão Tửu từng thị phạm, Lĩnh Ngộ của ngài thuộc về nguyên tố Thủy. Tam Lang lúc này chỉ mới ở sơ đạo tứ tầng nên không biết được sư phụ đã mở không gian lĩnh ngộ của mình. Tửu đảo xung quanh là thủy mặc, kết giới nơi đây cũng được dựng lên bằng nguyên tố thủy - liền tâm với ngộ kiếp của sư phụ. Sương mờ phủ giăng Tửu Đảo, bóng dáng sư phụ rõ ràng đang liêu xiêu an tọa nơi ghế, nhưng chẳng mấy chốc đã tan biến hòa mình vào làn sương ảo diệu vô cùng. Đến khi hắn giật mình cảm nhận được cái lạnh toát thì một thanh băng thủy thủ đang không ngừng ba động trước cổ.
Pháp bảo của người là một chiếc hồ lô màu xanh bích mỗi khí truyền đạo khí vào sẽ tạo ra vô số hoa văn sống động. Ở trong không gian lĩnh ngộ pháp bảo này như vật sống bay xung quanh Hồng Tửu, chỉ cần lão điểm tay liền bắn ra vô số thủy kiếm sắt bén chém nát cả một vùng. Chúng để tự ai nhìn thấy cũng há hốc mồm tán thán không ngưng. Bản thân Tam Lang nhìn thấy bản lĩnh đó cũng vỗ tay không ngớt.
Nói về Trường Sinh tông, nơi này lấy đạo Trường Sinh làm trọng tức là dùng đạo khí nuôi dưỡng thọ mạng, rồi lại dùng thọ mạng tu luyện đạo khí, cả hai như một thể không rời.
Phần về Tửu Môn thì hằng ngày ngoài việc tu luyện đạo khí thông thường, các đệ tử sẽ tiến hành điều chế tửu dược. Việc này cũng rất quan trọng bởi tửu dược cũng có tác dụng giúp nâng cao tu vi của bản thân. Tuy nhiên không phải ai cũng có khả năng chế luyện nó. Bởi có những kẻ không quen chỉ cần ngửi mùi rượu cũng say bí tỉ. Cho nên lúc mới nhập môn Tam Lang tu nguyên bình rượu của sư phụ mà bất tỉnh chỉ ba ngày khiến lão trầm trồ một phen. Nên nhớ hai đệ tử đắc ý nhất của lão là Điền Thanh và Tiếu Can chỉ nếm một giọt đã ngủ li bì mất bảy ngày rồi đừng nói đến việc làm nguyên bình rượu.
Ở Nhân giới này có một giáo phái tập hợp các kẻ tu ma cực kỳ tàn ác có tên là Thiên Địa. Những kẻ này giết người không ghê tay, làm những điều ác mà trẻ con nghe tên thôi cũng khóc thét. Sư phụ thường dạy Tam Lang nếu đủ khả năng thì giết không tha, còn không thì tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Thiện Địa Giáo
Nơi này nằm sâu về cực Bắc của hạ giới, nắng nóng quanh năm. Cứ cách vài thước lại nhìn thấy xác khô bị kền kền ăn thịt, xương trắng nằm rải rác. Cây cối đã héo khô từ rất lâu, đất đai già cỗi, vết nứt to tựa như vực thẳm. Nơi đây hoang vắng, hoàn toàn không có một chút sinh cơ nào. Ban ngày như thiêu như đốt, ban đêm lạnh lẽo rét buốt thị da. Chỉ còn nghe tiếng xào xạc của gió đêm sa mạc rít gào như gọi hồn cùng với hơi thở của các ẩn nhân nơi đây.
Dưới cái nắng chói chang, cát sa mạc bay mù mịt, một động phủ to lớn thô kệch rộng chừng hơn hai trượng dần hiện ra.
Thiên Địa Các chánh điện, một người ngồi sau tấm rèm đang tận hưởng bữa ăn trưa của mình. Trên bàn nhỏ là một dĩa thức ăn màu đỏ, đó là những quả tim người được cắt lát xếp gọn gàng trên dĩa. Chốc chốc, hắn cầm miếng thịt để lên miệng, máu tươi vẫn còn chảy giọt thấm đẫm dưới chân hắn ngồi. Cơ thể hắn lựng khựng như con rối gỗ bị người ta điều khiển. Hai mắt trắng dã, vô thần nhìn chằm chằm vào cõi xa xăm. Giọng hắn thều thào như người sắp chết. Hắn chính là Sát Tâm một kẻ tu ma khét tiếng tàn bạo, chủ nhân hiện tại của Thiên Cơ Các. Người đứng sau vô số thảm án trong giới tu chân. Suốt mười năm qua,để bảo toàn nguyên khí, hắn chỉ ăn tim đồng tử nam, uống nước thánh ngâm bằng mắt của đồng trinh nữ. Hắn trệu trạo nhai nuốt miếng thịt, một bóng đen bước vào quỳ phục xuống đất hành lễ.
Dưới chánh điện kẻ mặt áo đen đã xuất hiện cách đây vài ngày trong Cổ Khê thành, chấp tay cung kính thưa:
“Thiên Địa Thập Sát – Đệ Thập bái kiến các chủ! Hôm nay có tin tốt và tin xấu ngài muốn nghe tin nào trước!”
Giọng Sát Tâm thều thào vang lên:
“Hừ, đã phá hỏng tâm trạng dùng bữa của ta mà còn dám ra cả điều kiện, hay là ngươi cảm thấy thế giới này không đáng để sống nữa?”
Gã kia hơi giật giật khóe miệng, dường như hắn cũng biết rõ vị thế của mình liền mở không gian giới lấy ra một bọc vải to lớn bốc mùi hôi thối, bên trong chứa xác của tên đồ tể ở Cổ Khê thành, phần thân và đầu đã bị phân hủy ném xuống đất. Cảnh tượng ghê rợn nhưng đối với những kẻ máu lạnh ở Thiên Cơ các thì chuyện này hết sức bình thường.
“Bẩm Các chủ, tin xấu là tên Côn Minh đã bị người ta giết chết, gần chục đồng tử nam nữ bị hắn bắt đã bị Trường Sinh Môn giải cứu, nhưng ta đã tìm được một vật này, chắc chắn làm ngài vui!”
Đệ Thập sau khi ném xác gã mập thì tiếp tục lấy trong tay áo một lệnh bài. Cái xác kia không gây chú ý nhưng riêng nhìn thấy lệnh bài này cả tám người còn lại trong Thiên Địa Thập Sát đều cả kinh.
Ngay cả Sát Tâm cũng không ngồi yên, ngay lập tức dùng tay không hút lấy lệnh bài gằn hỏi, giọng lão cố gắng nói nhanh như sắp đứt cả hơi:
“Ngươi! Rốt cuộc là tìm thấy nó ở đâu?”
Đệ Thập từ tốn tường thuật lại mọi việc, sau khi nghe xong hắn lòng như lửa đốt, vội vàng ra lệnh:
“Lão Đồng Nhị mau mở quỷ huyết cầu hồn!”
Ngay lập tức một quái lão kỳ lạ, trên cổ có hai cái đầu, một cái nhìn như đứa trẻ nhưng giọng nói thì như ông lão, bên kia là một cái đầu khác trông già nua nhưng lại giọng nói không khác gì trẻ con. Trên tay là một thanh trượng với đầu lâu bên trên.
Lão chấp tay nhận lệnh rồi nhanh chóng tiến đến xác chết, Đệ Thập cũng nhanh chóng lui ra. Bởi vì hắn biết rõ sắp tới đây lão quái dị này sẽ mở ra Lĩnh Ngộ Đạo của mình. Lão Đồng cắm cây khô trượng xuống đất, miệng lẩm nhẩm:
Lĩnh Ngộ Đạo: Quỷ Huyết Cầu Hồn trận– Hồi Dương
Dưới chân lão, một không gian đen tối mở ra bao trùm lấy xác chết, một tràng hôi thối xộc lên, làn khói xanh xám ma mị len lỏi khắp người xác chết. Lão phun ngụm máu lên đầu lâu trên khô trượng lập tức nó rung lên không ngừng đồng thời phát ra tiếng u u như đang gọi thứ gì đó trong làn khói kia.
Chỉ trong phút chốc các thớ thịt đã bị thối rửa liền tìm cách liên lạc với nhau, chúng như có linh tánh tự tìm về lại thân thể, cái đầu xám trạch, trong miệng rớt ra những con giòi kinh tởm, ánh mắt trắng dã, cứ thế dần gắn liền lấy thân. Hai chân với những miếng thịt chảy rửa cũng đứng dậy đi tới gần Lão Đồng Nhị những bước chân xiêu vẹo. Cái đầu đồng tử niệm chú ấn một quỷ phù vào miệng thi nhân rồi cất lời:
Lĩnh Ngộ Đạo: Quỷ Huyết Cầu Hồn – Thâu Ức
Phù chú trong miệng thi nhân bốc cháy, một làn khói xanh khác bay lên từ đỉnh đầu y rồi từ từ nhập vào cái đầu nhỏ nhắn của đồng tử. Ánh mắt hắn cũng bắt đầu trắng dã như xác chết, khoảng thời gian ngắn sau mới hồi phục. Miệng nở nụ cười kỳ quái hướng về phía các chủ lên tiếng:
“Trái đất tròn, trái đất tròn, tên tiểu tử kia không những là cháu của Đệ Bát, mà còn là một trong số…”
Những chữ sau cuối lão chỉ dùng truyền âm về phía Sát Tâm, nhưng chỉ vài câu nói cũng khiến y như vui mừng đến quên mất giọng mình khàn đặc như bị nghẹn ứ trong cổ họng:
“Mau mau! Truy lùng cho ra tên nhóc đó! Ta cần nó! Ta cần thân thể của nó mau lên!”
Cả chín vị trong Thiên Địa Thập Sát đều ngạc nhiên nhưng cũng chấp tay tuân lệnh, cung kính lui ra. Kể từ sau mười năm truy sát tên phản đồ Đệ Bát bỏ trốn, Thiên Địa Các lại một lần nữa huy động toàn bộ Thập Sát truy tìm một thằng nhóc.
Phía sau tấm rèm che, Sát Tâm tóc tai rũ rượi, thân hình lão máu huyết cứ chảy ra thành từng miếng trông không khác gì cái xác chết. Hai mắt có tia hắc khí màu đen kì dị, dường như không còn là Sát Tâm nữa. Lão cố gắng nuốt lấy một trái tim đồng tử để cơ thể ngừng tổn tương. Lão tiếp tục nuốt theo một cặp mặt của nữ nhân, cơ thể dần dần trở lại bình thường. Trong bóng tối không còn ai lão thều thào với chính bản thân mình:
“Ngài xin đợi thời gian nữa! Tung tích nguyên thần của ngài đã có, thằng nhóc sẽ sớm thôi! Xin ngài nhẫn chịu!”
16
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
