TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Đặc biệt là món cà tím sốt thịt băm, cà tím phải được chiên qua dầu, sau khi phi thơm thì chính là một "vũ khí hủy diệt" tự nhiên, khiến mùi thơm của thịt lan tỏa khắp nơi, ai đi qua cũng phải dừng bước nhìn xem có chuyện gì.

Nhìn vào mới biết, thì ra ở đầu ngõ mới mở một tiệm cơm nhỏ!

Có người nhìn giá một tệ rồi lắc đầu bỏ đi, cũng có người tỏ ra hứng thú, không thiếu chút tiền lẻ đó, lại đúng lúc rảnh rỗi. Tống Ngôn Xuyên phải liên tục khuân thêm ghế đẩu ra, vậy mà vẫn không đủ chỗ ngồi, số người xếp hàng còn đông hơn cậu bé tưởng.

Có người không nhịn được thúc giục: "Người bên trong làm gì thế, ăn một bữa cơm thôi mà, không ăn nhanh lên được à?"

Người đó la lối, nhưng bên trong không ai đáp lại.

Không phải họ không muốn, mà là thực sự không rảnh, bởi vì món cơm đĩa này thật sự quá! Ngon! Luôn!

Cả hai vợ chồng Lâm Hương lẫn vợ chồng Tưởng Hiểu Hà đều là gia đình công nhân, nghĩa là cả hai người trong nhà đều phải nấu ăn. Huống hồ đây lại là Nam Thành, dù là đàn ông hay phụ nữ mà không biết nấu ăn thì khó mà tìm được đối tượng.

Bốn người lớn ngồi ở hai bàn có thể vỗ ngực tự tin rằng, ba món ăn này không có món nào họ không biết làm, đặc biệt là món trứng xào cà chua, một món ăn gia đình quen thuộc. Trong những ngày thiếu thịt lợn, nhà nào mà chẳng dựa vào trứng để bổ sung chất béo?

Nhưng Tống Minh Du làm ra lại khác hẳn.

Dù là độ lửa hay gia vị, nguyên liệu vẫn là những thứ đó, nhưng hương vị Tống Minh Du làm ra, không nói là quá xuất sắc, nhưng ít nhất cũng không thua kém gì tay nghề của các đầu bếp lớn trong nhà hàng quốc doanh.

Quan trọng nhất là món cơm đĩa này, người chưa ăn thì thắc mắc không biết nó là cái gì, nhưng người đã ăn rồi thì ngay lập tức cảm nhận được sự hoàn hảo của nó.

Nước sốt quyện lấy cơm, độ đậm nhạt vừa phải, vị mặn thơm vừa hợp khẩu vị của người Nam Thành, lại có lượng phù hợp hơn so với việc gọi một món riêng lẻ ở tiệm. Một người ăn một phần như vậy, có cả mặn cả chay, ăn xong lại húp một bát canh rong biển trứng nóng hổi.

Quá đã!

Đây lại còn là ở cạnh nhà máy dệt kim, phân xưởng nào trong nhà máy mà chẳng có ca ba. Công nhân tan ca về nhà còn phải nấu cơm, dù cho người kia có nấu sẵn thì về đến nhà cũng chỉ có thể hâm lại bằng bếp lò, ăn đồ thừa canh cặn. Cơm mà trộn chung với thức ăn để lâu thậm chí còn nhão thành hồ, ăn uống lâu dài như vậy thì dạ dày nào mà tốt.

Nếu như tan ca giữa mà được ăn một bữa nóng hổi ngon lành thế này rồi về nhà ngủ, dù không nỡ đi ăn tiệm thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng đổi vị một bữa, cũng đã sung sướиɠ lắm rồi!

Món cơm đĩa của Tống Minh Du nghe có vẻ mới lạ, không gần gũi, nhưng thực tế lại vô cùng phù hợp với nhu cầu của công nhân. Giá cả Tống Minh Du đặt ra lại vừa khéo ở giữa mức giá của nhà ăn tập thể và quán ăn quốc doanh. Ăn mỗi ngày, mỗi bữa thì không thể, nhưng nếu muốn đổi khẩu vị, tiệm cơm nhỏ của Tống Minh Du lại được hơn nhiều so với quán ăn quốc doanh.

Người lớn thì cân nhắc đủ mọi mặt, còn trẻ con thì không có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy, chỉ một chữ: ăn!

Từ Tư Thành cắm cúi ăn, Tưởng Hiểu Hà mới lơ đãng một chút, con trai cô ta đã ăn hết veo phần thức ăn, cơm trong bát cũng thấy đáy.

So với Từ Nghiên điềm đạm, nhỏ nhẹ bên cạnh, cơm và thức ăn vẫn còn một nửa, cô bé ăn từng miếng một cách thanh lịch, cũng không chép miệng liên tục như Từ Tư Thành. Cậu bé ăn xong không nói, còn đưa bát về phía mẹ mình, mắt long lanh: "Mẹ, cho con thêm cơm, con vẫn muốn ăn!"

"Chị con..." Tưởng Hiểu Hà định bảo Từ Nghiên chia cơm cho em, nhưng trong quán ngoài quán không ít cặp mắt đang nhìn, gia đình Lâm Hương nghe thấy tiếng Từ Tư Thành cũng quay đầu lại. Cô ta đành đổi cách nói: "Bố mẹ và chị con đều cần ăn cơm, chẳng lẽ không có miệng à, mọi người đều đang đói, chỉ có mình con được ăn cơm chắc."

Từ Tư Thành bĩu môi. Tưởng Hiểu Hà không nỡ nhìn con trai như vậy, nhưng cô ta liếc nhìn thực đơn trên tường, thêm một lần cơm là tám xu... Lúc tính tiền, đầu óc Tưởng Hiểu Hà xoay chuyển rất nhanh, gạo hai hào một cân, thêm một lần này là bốn lạng cơm? Chẳng có lợi chút nào!

Cô ta không nghĩ đến gạo ở hợp tác xã cung tiêu tuy chỉ hai hào một cân, nhưng phải đưa thêm một cân phiếu lương thực. Cửa hàng lương thực tư nhân thì không cần phiếu, nhưng giá lại gấp đôi, hơn bốn hào mới được một cân gạo. Tiệm cơm nhỏ của Tống Minh Du chỉ nhận tiền mặt, không cần phiếu, tính cả phiếu vào thì tám xu chẳng lời lãi được bao nhiêu, hoàn toàn là để tạo dựng uy tín.

Tưởng Hiểu Hà tính toán là vậy, nhưng cô ta cũng tự biết, đi ăn tiệm bên ngoài không giống như ở nhà, không thể lúc nào cũng tính giá gốc. Chẳng qua là vì trước đó bị người phụ nữ kia khích bác nên mới mua bốn bát cơm đĩa, bây giờ có chút không giữ được thể diện.

Thêm cơm ư, cô ta đã xót ruột lắm rồi, bốn bát cơm là bốn tệ, cô ta xót muốn chết, thêm tám xu nữa, tối nay chắc cô ta khó chịu không ngủ được.

Nhưng không thêm thì con trai lại rơm rớm nước mắt... Lòng cô ta cũng khó chịu!

"Thêm cho nó đi, chỉ một bát cơm thôi mà." Từ Vĩ Khang vốn ít khi lên tiếng, hiếm hoi bày tỏ thái độ, vẫn là câu nói "đã đến rồi thì...", Từ Vĩ Khang cảm thấy dù có keo kiệt đến mấy cũng không cần phải như vậy, một tệ đã tiêu rồi, còn tiếc gì tám xu nữa?

Anh ta quyết định thêm cơm cho con trai. Từ Tư Thành ôm lấy cánh tay bố, mắt rưng rưng: "Vẫn là bố tốt với con nhất."

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.