0 chữ
Chương 27
Chương 27: Sắp xếp tất cả vật tư theo từng loại
Giá kệ dài bảy mét, cao năm tầng, mỗi hàng đều đặt mười cái, xếp ngay ngắn thẳng hàng.
Khu vực đầu tiên, từ hàng một đến hàng năm, toàn bộ là thực phẩm ăn liền, lấy ra không cần gia công, có thể ăn ngay.
Tiếp đến, từ hàng sáu đến hàng mười là các loại thực phẩm bán thành phẩm, cần hâm nóng bằng lò vi sóng hoặc luộc sơ qua. Gần đây vì ở trong biệt thự không có việc gì làm, mấy người bị thương liền chịu trách nhiệm nấu cơm, đun nước nóng để tích trữ, tiện thể chế biến các loại bán thành phẩm này, chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với ngày tận thế.
Hàng mười một đến mười ba là tất cả những thứ liên quan đến đồ uống. Vì không đủ giá kệ nên các thùng được xếp chồng lên nhau. Số nước mua từ chỗ Vương Phú Quý đều được cất riêng, không ở đây. Ở đây đều là nước đóng chai và các loại nước giải khát.
Hàng mười bốn toàn bộ là nguyên liệu và gia vị lẩu. Đúng vậy, nó chiếm trọn cả một hàng.
Từ hàng mười lăm đến hàng ba mươi đều là gạo, bột mì, dầu ăn và các loại gia vị.
Hàng ba mươi mốt đến ba mươi tám để tất cả quần áo, giày dép, chăn nệm.
Hàng ba mươi chín và bốn mươi chất đầy đồ ăn vặt.
Từ hàng bốn mươi mốt đến hàng sáu mươi là trái cây và rau củ.
Sau hàng sáu mươi là các loại hàng tạp hóa. Đối với một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế như Bạch Yêu Yêu, cô phải biết rõ bên trong có gì. Bây giờ không nhớ thì sau này càng không thể nhớ ra.
Chỉ tích trữ vật tư mà không dùng cũng bằng thừa. Dù cô có không gian nhưng cũng phải biết mình có những gì mới có thể sử dụng được. Vì vậy, cô đã sắp xếp lại toàn bộ, mở từng thùng ra xem bên trong là gì.
Mỗi hàng đều được viết một danh sách, dán ở phía trước để tránh quên.
Tất cả các loại hạt giống cũng được đặt gọn gàng.
Cô gieo thử lứa đầu tiên, chỉ vài ngày đã nảy mầm, chỉ là khu vực có thể trồng trọt quá ít.
Sau khi thu dọn xong xuôi, trời đã tối. Bạch Yêu Yêu đã qua cơn buồn ngủ, nên dứt khoát không ngủ nữa. Cô mở một lon bia đen, ra khỏi không gian, đến ban công, gác chân lên lan can, ngả người vào ghế sofa, nhâm nhi chút rượu, hóng chút gió, thật thoải mái làm sao.
Chỉ là…
Bất chợt, một giọt nước lạnh rơi xuống mặt cô.
Mưa rồi?
Thật sự mưa rồi!
Bạch Yêu Yêu vội lôi điện thoại ra xem. Vẫn còn đúng một tháng nữa mới đến ngày tận thế cơ mà! Sao lại có mưa? Kiếp trước, trước khi mạt thế xảy ra, ngoài mưa nhân tạo ra thì chưa bao giờ có mưa tự nhiên!
Bạch Yêu Yêu vội vàng gọi mọi người ra.
"Chị Yêu? Đến lúc rồi sao? Mạt thế đến rồi à?" Tiểu Mễ vừa gọi vừa lao xuống lầu.
Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng chạy ra, vẻ mặt ai cũng nặng trĩu.
"A ha, gió đến! Lửa đến! Biến biến biến! Sấm sét! Dịch chuyển! Thú triệu hồi, ra đây!" Giữa bầu không khí căng thẳng, Hầu Tử bỗng nhảy múa như lên đồng, gào thét trong phòng khách, cuối cùng còn không quên hỏi một câu: "Chị Yêu, dị năng của em đâu!"
Vẻ mặt căng thẳng của Bạch Yêu Yêu đột nhiên vỡ vụn. Cô đảo mắt một cái, nói: "Cậu tưởng đang tu tiên đấy à! Lên cơn thần kinh gì thế, còn gió đến mưa đến, muốn hô phong hoán vũ, dị năng cấp chín may ra còn được."
Hầu Tử thấy đã chọc cười được mọi người, cũng không giả ngốc nữa. Sư phụ đã nói, cậu chính là thành viên của đội khuấy động không khí, không chịu được cảnh ai đó cau mày.
Mọi người cùng nhau ra ban công, nhìn bầu trời đen kịt thỉnh thoảng lại có một tia sét rạch ngang, lòng ai cũng thắt lại.
Mưa ngày càng lớn, như thể trời bị thủng một lỗ.
"Đi thôi, về nhà thôi." Bạch Yêu Yêu cùng mọi người vào phòng khách.
Cả nhóm ngồi trên sofa tán gẫu, phát hiện đã bắt đầu mất điện, mất nước.
Nói chuyện một lúc, có người bắt đầu ngủ thϊếp đi. Đầu tiên là anh Mập, tiếng ngáy vang như sấm.
Tiểu Mễ cười nói: "Em ngủ ở tầng hai mà còn nghe thấy tiếng ngáy của anh Mập, Thạch Đầu, anh ở phòng bên cạnh anh Mập sao mà ngủ được vậy…"
Khu vực đầu tiên, từ hàng một đến hàng năm, toàn bộ là thực phẩm ăn liền, lấy ra không cần gia công, có thể ăn ngay.
Tiếp đến, từ hàng sáu đến hàng mười là các loại thực phẩm bán thành phẩm, cần hâm nóng bằng lò vi sóng hoặc luộc sơ qua. Gần đây vì ở trong biệt thự không có việc gì làm, mấy người bị thương liền chịu trách nhiệm nấu cơm, đun nước nóng để tích trữ, tiện thể chế biến các loại bán thành phẩm này, chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với ngày tận thế.
Hàng mười một đến mười ba là tất cả những thứ liên quan đến đồ uống. Vì không đủ giá kệ nên các thùng được xếp chồng lên nhau. Số nước mua từ chỗ Vương Phú Quý đều được cất riêng, không ở đây. Ở đây đều là nước đóng chai và các loại nước giải khát.
Từ hàng mười lăm đến hàng ba mươi đều là gạo, bột mì, dầu ăn và các loại gia vị.
Hàng ba mươi mốt đến ba mươi tám để tất cả quần áo, giày dép, chăn nệm.
Hàng ba mươi chín và bốn mươi chất đầy đồ ăn vặt.
Từ hàng bốn mươi mốt đến hàng sáu mươi là trái cây và rau củ.
Sau hàng sáu mươi là các loại hàng tạp hóa. Đối với một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế như Bạch Yêu Yêu, cô phải biết rõ bên trong có gì. Bây giờ không nhớ thì sau này càng không thể nhớ ra.
Chỉ tích trữ vật tư mà không dùng cũng bằng thừa. Dù cô có không gian nhưng cũng phải biết mình có những gì mới có thể sử dụng được. Vì vậy, cô đã sắp xếp lại toàn bộ, mở từng thùng ra xem bên trong là gì.
Tất cả các loại hạt giống cũng được đặt gọn gàng.
Cô gieo thử lứa đầu tiên, chỉ vài ngày đã nảy mầm, chỉ là khu vực có thể trồng trọt quá ít.
Sau khi thu dọn xong xuôi, trời đã tối. Bạch Yêu Yêu đã qua cơn buồn ngủ, nên dứt khoát không ngủ nữa. Cô mở một lon bia đen, ra khỏi không gian, đến ban công, gác chân lên lan can, ngả người vào ghế sofa, nhâm nhi chút rượu, hóng chút gió, thật thoải mái làm sao.
Chỉ là…
Bất chợt, một giọt nước lạnh rơi xuống mặt cô.
Mưa rồi?
Thật sự mưa rồi!
Bạch Yêu Yêu vội lôi điện thoại ra xem. Vẫn còn đúng một tháng nữa mới đến ngày tận thế cơ mà! Sao lại có mưa? Kiếp trước, trước khi mạt thế xảy ra, ngoài mưa nhân tạo ra thì chưa bao giờ có mưa tự nhiên!
"Chị Yêu? Đến lúc rồi sao? Mạt thế đến rồi à?" Tiểu Mễ vừa gọi vừa lao xuống lầu.
Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng chạy ra, vẻ mặt ai cũng nặng trĩu.
"A ha, gió đến! Lửa đến! Biến biến biến! Sấm sét! Dịch chuyển! Thú triệu hồi, ra đây!" Giữa bầu không khí căng thẳng, Hầu Tử bỗng nhảy múa như lên đồng, gào thét trong phòng khách, cuối cùng còn không quên hỏi một câu: "Chị Yêu, dị năng của em đâu!"
Vẻ mặt căng thẳng của Bạch Yêu Yêu đột nhiên vỡ vụn. Cô đảo mắt một cái, nói: "Cậu tưởng đang tu tiên đấy à! Lên cơn thần kinh gì thế, còn gió đến mưa đến, muốn hô phong hoán vũ, dị năng cấp chín may ra còn được."
Hầu Tử thấy đã chọc cười được mọi người, cũng không giả ngốc nữa. Sư phụ đã nói, cậu chính là thành viên của đội khuấy động không khí, không chịu được cảnh ai đó cau mày.
Mọi người cùng nhau ra ban công, nhìn bầu trời đen kịt thỉnh thoảng lại có một tia sét rạch ngang, lòng ai cũng thắt lại.
Mưa ngày càng lớn, như thể trời bị thủng một lỗ.
"Đi thôi, về nhà thôi." Bạch Yêu Yêu cùng mọi người vào phòng khách.
Cả nhóm ngồi trên sofa tán gẫu, phát hiện đã bắt đầu mất điện, mất nước.
Nói chuyện một lúc, có người bắt đầu ngủ thϊếp đi. Đầu tiên là anh Mập, tiếng ngáy vang như sấm.
Tiểu Mễ cười nói: "Em ngủ ở tầng hai mà còn nghe thấy tiếng ngáy của anh Mập, Thạch Đầu, anh ở phòng bên cạnh anh Mập sao mà ngủ được vậy…"
4
0
3 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
