TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Chương 50

Cậu cùng với Cố Gia Dương và nhóm bạn đi xem phim, tham gia các hoạt động như dạo phố, sửa xe, làm việc cùng Đinh Thừa, tranh thủ thức đêm làm bài tập hè. Cứ như thế, cho đến hai ngày trước khai giảng, tám người bạn đã có cơ hội gặp gỡ và bàn luận về câu hỏi khó mà họ đang tìm đáp án.

Chỉ cần một cây bút, một chiếc đèn bàn và một đêm không ngủ thì họ đã tạo ra kỳ tích.

Hoa Nhã cũng không còn gặp lại thiếu gia kia nữa, cũng không thấy cậu ta nữa.

Nhưng vào một ngày trước khai giảng, Giang Úc từ công tác mệt mỏi trở về rồi gọi cậu ra đến gặp ở Bối Loan.

Lần này, cậu vẫn cưỡi chiếc xe chạy trên con đường lớn dưới ánh hoàng hôn. Trong lòng mang theo chút tò mò, cố ý dừng lại ở nơi mà cậu từng gặp cô gái ấy vì muốn xác nhận rõ ràng liệu đó chỉ là ảo giác do tâm trí mơ hồ, hay thực sự là sự kiện đã xảy ra.

Cậu không cảm thấy điều đó là ngớ ngẩn hay vô lý. Bản năng mách bảo cậu rằng tất cả những gì cậu nhìn thấy đều là sự thật chứ không phải là phỏng đoán mơ hồ.

Con đường ven biển không có gì đặc biệt, chỉ có ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống mặt biển với những con sóng vỗ nhẹ vào bờ. Mặt trời đang lặn và vài chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi qua.

Hoa Nhã nheo mắt, lặng lẽ quan sát một lúc. Sau đó, cậu nắm chặt tay lái, hướng về cây cầu vượt biển ở đầu bên kia mà lao đi.

“Mẹ đừng có lo cho nó” Giang Úc nói: “Để Tiểu Toàn học thêm hai năm nữa là được rồi đến đại học thì thi chuyển lên An Thành là được.”

Hoa Nhã dừng xe ngoài cửa nhà Giang Úc rồi lấy chìa khóa mà Giang Úc đưa để mở cửa. Cửa phòng khách mở ra và cậu rõ ràng nghe được tiếng đối thoại bên trong.

Tiếng "Mẹ" của Giang Úc làm Hoa Nhã vừa bước tới cửa bỗng khựng lại. Không biết tại sao, cậu có cảm giác muốn quay đầu bỏ đi.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cậu thật sự xoay người định đi. Nhưng ngay lúc đó, từ trên đầu vang lên tiếng cười nhạt của Giang Toàn, kèm theo giọng nói trầm thấp, lười biếng:

"Anh mang đồ ăn đến rồi mà còn định chạy hả?"

Hoa Nhã ngẩng đầu, ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Giang Toàn từ trên tầng nhìn xuống.

Bị bắt tại trận, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không đỏ mặt, không loạn nhịp tim:

"Xe chưa khóa."

Chiếc khóa to, sáng loáng, rõ ràng vẫn nằm yên vị trên xe.

"Tiểu Gia?" Giang Úc đứng ở cửa, giọng nghiêm nghị: "Sao còn không vào?"

Hoa Nhã đưa chai rượu mơ xanh và mấy món đồ ăn kèm cho Giang Úc, hàng mi dài khẽ nhướng lên:

"Đây không phải là tới rồi sao?"

Giang Úc nhận lấy, nhẹ ôm vai thiếu niên.

Trong phòng khách, một cụ bà tóc bạc trắng mặc bộ đồ truyền thống đang ngồi. Bà dùng một cây trâm gỗ búi tóc, nghe tiếng động thì quay đầu lại. Lúc này, Hoa Nhã mới nhìn thấy gương mặt bà.

Cụ bà này trạc tuổi bà ngoại cậu nhưng khuôn mặt lại không nhiều nếp nhăn. Từ thần thái toát ra thì có thể nhận ra đây là người tự tin, quý phái. Đôi mắt màu nâu không hề mờ đυ.c mà sáng ngời, đôi tai đeo hoa tai ngọc phỉ thúy, cổ đeo chuỗi ngọc trai trắng sáng, tất cả đều là trang sức tôn lên vẻ thanh tao, sang trọng.

Hoa Nhã đã đoán được thân phận của bà từ trước, đây là mẹ của Giang Úc và cũng là bà nội của Giang Toàn.

Cụ bà nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Vị này là?"

"Người bạn học mà con giúp đỡ" Giang Úc trả lời, câu trả lời giống hệt khi anh ta nói với Giang Toàn: "Nam Trung, học cùng trường với Tiểu Toàn, gọi là..."

Hoa Nhã để ý thấy Giang Úc khựng lại một chút rồi liếc nhìn khuôn mặt của cậu.

"Tiểu Gia" Giang Úc nói ra tên thân mật của cậu.

"Tiểu Gia..." Cụ bà khẽ lặp lại, rồi không nói thêm gì nữa.

Tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống. Giang Toàn trong bộ đồ thoải mái ở nhà, hai tay đút túi quần, thong thả bước xuống rồi ngồi cạnh bà nội. Cậu ta liếc nhìn Hoa Nhã bằng ánh mắt đen láy và khẽ gọi:

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.