0 chữ
Chương 44
Chương 44
Nhìn con số này, Lục Trầm Ngọc trong lòng có chút hoảng hốt. Trời ơi, cô vậy mà chỉ trong nửa ngày đã kiếm được gần 100.000 tệ!
Nếu là một tháng trước, có người nói với Lục Trầm Ngọc rằng tháng sau cô có thể kiếm được 100.000 tệ một ngày, Lục Trầm Ngọc nhất định sẽ nghĩ người đó bị điên. Nhưng bây giờ, tiền đã thực sự rơi vào túi của cô.
Lục Trầm Ngọc ôm chặt điện thoại vào lòng, chạy đến tỏ tình với Cánh Cửa Không Gian.
"Hu hu, Cánh Cửa Không Gian, ngài không hổ là báu vật tổ tiên để lại cho con, con sẽ mãi mãi yêu ngài!"
Có tiền rồi, Lục Trầm Ngọc nhân lúc buổi trưa đi mua một chiếc xe máy điện, lại đặc biệt mua một chiếc điện thoại mới. Trên đường về vừa hay nhận được điện thoại báo có chuyển phát nhanh đến.
Là tấm sắt nướng và poster các thứ mà Lục Trầm Ngọc đã mua.
Sau khi về, Lục Trầm Ngọc liền lắp tấm sắt nướng và poster lên. Cô thử một chút, tấm sắt này một lần có thể rán được bốn cái bánh hành.
Buổi chiều, dì Kim đến báo cáo với Lục Trầm Ngọc, đã hết lá kỷ tử.
Lục Trầm Ngọc nhớ ra hai ngày nay cô qua đó đều tập trung hái Nấm Mối, lá kỷ tử hết cũng là chuyện bình thường. Không còn cách nào khác, đành phải tạm thời ngừng cung cấp món cháo thịt nạc lá kỷ tử.
Như vậy không được rồi, Lục Trầm Ngọc nghĩ. Tình hình hiện tại bị hạn chế quá lớn, những nguyên liệu này đều phải dựa vào một mình cô đến thế giới khác để mang về.
Nếu số lượng đủ nhiều thì không nói làm gì, nhưng với số lượng lá kỷ tử hiện có ở bên đó, việc hết hàng chỉ là chuyện sớm muộn.
Giá như có thể tự mình trồng trọt thì tốt rồi.
Ôi, trồng trọt?
Đúng vậy, không có nhiều thì cô cứ trồng thêm là được mà.
Đất đai ở bên đó rộng lớn như vậy, nếu cô có thể tìm thấy một con sông, trồng vài mảnh đất ven sông, chẳng phải là có thể đáp ứng được lượng mình cần rồi sao?
Mục tiêu của cô không chỉ đơn thuần là bán hàng rong kiếm tiền. Lục Trầm Ngọc càng nghĩ, trong lòng càng thêm hừng hực. Nếu cô có thể có một đồn điền ở bên đó, chẳng phải cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa sao?
Nhưng chuyện này phải đợi Cánh Cửa Không Gian nâng cấp, cô có thể ở lại bên đó lâu hơn một chút mới có thể thực hiện được. Bây giờ, còn có một vấn đề cấp bách cần giải quyết, đó chính là - từ ngày mai, Chung Nhiễm và hai thiếu niên kia phải đi học nên không đến được nữa.
Dì Kim thì có thể đến, nhưng một mình bà không thể làm nhiều việc như vậy, hơn nữa, bà còn có công việc ở viện phúc lợi phải làm.
Lục Trầm Ngọc ban đầu nói với họ giá là 150 tệ một ngày, nhưng mấy ngày nay kiếm được khá nhiều tiền, cô liền tăng lên 200 tệ một ngày.
"Dì Kim, ngày mai dì còn đến không ạ?"
Dì Kim: "Đến chứ, chỉ là mấy đứa trẻ này không đến được nữa. Hay là, ngày mai dì lại dẫn thêm mấy người nữa đến nhé?"
Những người rời khỏi viện phúc lợi mà không tìm được việc làm có rất nhiều, dì Kim có thể tùy tiện tìm được mấy người đến làm việc.
Lục Trầm Ngọc vẫn rất tin tưởng dì Kim: "Được ạ, chỉ cần dì thấy được thì con không có vấn đề gì, con tin dì. À, đây là chìa khóa biệt thự, nếu ngày mai dì đến mà con chưa về, dì cứ tự mình vào nhé."
Dì Kim cười, bà cũng coi như là người đã trông Lục Trầm Ngọc khôn lớn, biết tính cách của cô là người tốt, không ghét bỏ những đứa trẻ khuyết tật từ viện phúc lợi.
"Yên tâm, những người dì gọi đến đều là những người tay chân sạch sẽ, sẽ không gây trở ngại cho con đâu."
Sau khi thanh toán tiền cho Châu Tử Vượng và hai người giao hàng kia, Lục Trầm Ngọc lái xe ba gác đi bán hàng.
Hôm nay đi muộn, lúc cô đến đã không còn mấy vị trí tốt. Cô khó khăn lắm mới dừng xe được ở một góc.
Vì xe của cô có dán poster bảng hiệu, một số khách quen vẫn chưa nhận ra. Nhưng khi cô bắt đầu rán bánh hành, mấy người vốn đang xếp hàng trước các quán khác, ngửi thấy mùi thơm, bước chân bất giác đã dịch chuyển qua.
Lông mày của mấy chủ quán bán đồ ăn lập tức nhíu lại.
Nếu là một tháng trước, có người nói với Lục Trầm Ngọc rằng tháng sau cô có thể kiếm được 100.000 tệ một ngày, Lục Trầm Ngọc nhất định sẽ nghĩ người đó bị điên. Nhưng bây giờ, tiền đã thực sự rơi vào túi của cô.
Lục Trầm Ngọc ôm chặt điện thoại vào lòng, chạy đến tỏ tình với Cánh Cửa Không Gian.
"Hu hu, Cánh Cửa Không Gian, ngài không hổ là báu vật tổ tiên để lại cho con, con sẽ mãi mãi yêu ngài!"
Có tiền rồi, Lục Trầm Ngọc nhân lúc buổi trưa đi mua một chiếc xe máy điện, lại đặc biệt mua một chiếc điện thoại mới. Trên đường về vừa hay nhận được điện thoại báo có chuyển phát nhanh đến.
Là tấm sắt nướng và poster các thứ mà Lục Trầm Ngọc đã mua.
Buổi chiều, dì Kim đến báo cáo với Lục Trầm Ngọc, đã hết lá kỷ tử.
Lục Trầm Ngọc nhớ ra hai ngày nay cô qua đó đều tập trung hái Nấm Mối, lá kỷ tử hết cũng là chuyện bình thường. Không còn cách nào khác, đành phải tạm thời ngừng cung cấp món cháo thịt nạc lá kỷ tử.
Như vậy không được rồi, Lục Trầm Ngọc nghĩ. Tình hình hiện tại bị hạn chế quá lớn, những nguyên liệu này đều phải dựa vào một mình cô đến thế giới khác để mang về.
Nếu số lượng đủ nhiều thì không nói làm gì, nhưng với số lượng lá kỷ tử hiện có ở bên đó, việc hết hàng chỉ là chuyện sớm muộn.
Giá như có thể tự mình trồng trọt thì tốt rồi.
Đúng vậy, không có nhiều thì cô cứ trồng thêm là được mà.
Đất đai ở bên đó rộng lớn như vậy, nếu cô có thể tìm thấy một con sông, trồng vài mảnh đất ven sông, chẳng phải là có thể đáp ứng được lượng mình cần rồi sao?
Mục tiêu của cô không chỉ đơn thuần là bán hàng rong kiếm tiền. Lục Trầm Ngọc càng nghĩ, trong lòng càng thêm hừng hực. Nếu cô có thể có một đồn điền ở bên đó, chẳng phải cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa sao?
Nhưng chuyện này phải đợi Cánh Cửa Không Gian nâng cấp, cô có thể ở lại bên đó lâu hơn một chút mới có thể thực hiện được. Bây giờ, còn có một vấn đề cấp bách cần giải quyết, đó chính là - từ ngày mai, Chung Nhiễm và hai thiếu niên kia phải đi học nên không đến được nữa.
Dì Kim thì có thể đến, nhưng một mình bà không thể làm nhiều việc như vậy, hơn nữa, bà còn có công việc ở viện phúc lợi phải làm.
"Dì Kim, ngày mai dì còn đến không ạ?"
Dì Kim: "Đến chứ, chỉ là mấy đứa trẻ này không đến được nữa. Hay là, ngày mai dì lại dẫn thêm mấy người nữa đến nhé?"
Những người rời khỏi viện phúc lợi mà không tìm được việc làm có rất nhiều, dì Kim có thể tùy tiện tìm được mấy người đến làm việc.
Lục Trầm Ngọc vẫn rất tin tưởng dì Kim: "Được ạ, chỉ cần dì thấy được thì con không có vấn đề gì, con tin dì. À, đây là chìa khóa biệt thự, nếu ngày mai dì đến mà con chưa về, dì cứ tự mình vào nhé."
Dì Kim cười, bà cũng coi như là người đã trông Lục Trầm Ngọc khôn lớn, biết tính cách của cô là người tốt, không ghét bỏ những đứa trẻ khuyết tật từ viện phúc lợi.
"Yên tâm, những người dì gọi đến đều là những người tay chân sạch sẽ, sẽ không gây trở ngại cho con đâu."
Sau khi thanh toán tiền cho Châu Tử Vượng và hai người giao hàng kia, Lục Trầm Ngọc lái xe ba gác đi bán hàng.
Hôm nay đi muộn, lúc cô đến đã không còn mấy vị trí tốt. Cô khó khăn lắm mới dừng xe được ở một góc.
Vì xe của cô có dán poster bảng hiệu, một số khách quen vẫn chưa nhận ra. Nhưng khi cô bắt đầu rán bánh hành, mấy người vốn đang xếp hàng trước các quán khác, ngửi thấy mùi thơm, bước chân bất giác đã dịch chuyển qua.
Lông mày của mấy chủ quán bán đồ ăn lập tức nhíu lại.
3
0
6 ngày trước
45 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
