0 chữ
Chương 17
Chương 17: Lần sau sẽ làm nhiều hơn
Khách hàng chỉ có bấy nhiêu, ăn ở quán của bạn thì tự nhiên không còn bụng để ăn ở quán của người khác, có tranh chấp cũng là chuyện bình thường.
...
Sau khi về nhà, Lục Trầm Ngọc cắm cơm, dùng thịt nạc và lá kỷ tử nấu một món canh, lại xào thêm một đĩa thịt ba chỉ nhỏ.
Món canh thịt nạc lá kỷ tử ngon ngọt đậm đà, cô nhanh chóng ăn hết sạch, chỉ còn lại một ít thịt ba chỉ.
Ăn cơm xong, Lục Trầm Ngọc rửa sạch xe ba gác và các dụng cụ ăn uống, sau đó mới đi tắm nghỉ ngơi.
Cũng may là chưa đến mười giờ. Cũng nhờ bánh hành của cô bán chạy, nếu không cô chắc chắn không thể nào được nằm trên giường vào giờ này.
Lục Trầm Ngọc bắt đầu đếm tiền.
Buổi tối bán được 83 cái bánh hành, vị chi là 415 tệ. Không tính chi phí, thu nhập hôm nay của cô đã là 665 tệ.
Nếu thu nhập như vậy có thể duy trì trong một tháng, cô sẽ trở thành người có thu nhập tháng gần 20.000 tệ!
Lục Trầm Ngọc vui vẻ được một lúc, bỗng nhớ ra phí quản lý của căn biệt thự này một tháng đã là 11.200 tệ, thu nhập của cô lập tức mất đi hơn một nửa, cô liền không vui nổi nữa.
Không được, phải bán thêm một ít đồ ăn dễ làm khác.
Hiện tại trong tay cô ngoài hành dại ra thì chỉ có lá kỷ tử là ăn được. Đúng rồi, món canh thịt nạc lá kỷ tử tối nay rất ngon, hay là cô làm món cháo thịt nạc lá kỷ tử để bán?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Trầm Ngọc ngủ thϊếp đi.
Bốn giờ, chuông báo thức vang lên, Lục Trầm Ngọc thức dậy.
Hôm nay không thể làm món cháo thịt nạc lá kỷ tử được rồi, buổi sáng vẫn là bánh hành. Hôm nay cô dậy sớm hơn hôm qua một tiếng, không chỉ vì Lục Trầm Ngọc muốn làm thêm vài cân bột mì, mà còn phải làm sẵn bánh hành từ trước.
Sáu giờ rưỡi, Lục Trầm Ngọc đúng giờ ra quán. Khi đi qua cổng, cô thấy người bảo vệ trực ban quả nhiên đã đổi người, là anh bảo vệ trẻ tuổi hôm nọ đã dùng xe đẩy giúp cô đẩy hành lý.
Anh bảo vệ này biết Lục Trầm Ngọc ở trong nhà ma, thấy Lục Trầm Ngọc còn thầm than cô gái này tuổi còn trẻ mà gan cũng lớn thật. Thấy cô từ xa đi tới liền vội vàng mở cổng.
Người dũng cảm như vậy, anh ta không dám chọc vào.
Quán còn chưa bày xong đã có người vây lại.
"Chủ quán nhỏ cô đến rồi, nhanh lên, cho tôi 5 cái bánh hành, hôm qua tôi chỉ ăn được một cái, làm tôi cứ nghĩ đến nó mãi đến tận bây giờ."
Là khách hàng của ngày hôm qua.
Lục Trầm Ngọc tay chân nhanh nhẹn vội vàng bày quán, nhóm bếp rán bánh.
Chưa kịp làm xong 5 cái trong tay, khách hàng lại lục tục kéo đến, trong đó có không ít là khách hàng của ngày hôm qua.
Hôm nay tuy đã làm nhiều hơn 2kg bột, nhưng số lượng mỗi khách hàng mua lại nhiều hơn, mới một tiếng mà bánh hành của cô đã lại bán hết sạch.
Những người xếp hàng phía sau lập tức giải tán. Người mới đến thì thôi, còn có không ít là khách quen của ngày hôm qua, nghe nói bánh hành đã hết, mặt mày lập tức xịu xuống, chạy đến phàn nàn với Lục Trầm Ngọc.
"Chủ quán ơi, cô còn muốn kiếm tiền nữa không vậy, mỗi ngày chỉ bán có một ít thế này thì sao mà đủ bán chứ. Tôi còn chưa ăn được, hôm qua tôi còn khoe với đồng nghiệp là tôi tìm được một quán bánh hành ngon lắm, còn bảo sẽ mang cho cô ấy nữa."
"Chẳng phải là tôi mới bán được hai ngày, chưa nắm được liều lượng sao, hi hi, cảm ơn sự yêu thích của mọi người nhé, ngày mai tôi nhất định sẽ làm nhiều hơn."
Lục Trầm Ngọc liên tục giải thích với những khách hàng không mua được đang phàn nàn bên cạnh rằng ngày mai nhất định sẽ làm nhiều hơn, mọi người lúc này mới từ từ giải tán.
Đợi mọi người đi hết, Lục Trầm Ngọc bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chủ quán bán bánh bao, sữa đậu nành bên cạnh: "Cô gái nhỏ, tôi thấy tay nghề của cô cũng khá đấy, sáng nào cũng có bao nhiêu người xếp hàng mua, mà còn không đủ bán nữa."
Không như ông, ba xửng bánh bao bán cả tiếng đồng hồ mới đi được một nửa.
Lục Trầm Ngọc: "Cũng tàm tạm thôi ạ, từ nhỏ cháu đã học nấu ăn với các bậc cha chú trong nhà, tay nghề cũng được."
...
Sau khi về nhà, Lục Trầm Ngọc cắm cơm, dùng thịt nạc và lá kỷ tử nấu một món canh, lại xào thêm một đĩa thịt ba chỉ nhỏ.
Món canh thịt nạc lá kỷ tử ngon ngọt đậm đà, cô nhanh chóng ăn hết sạch, chỉ còn lại một ít thịt ba chỉ.
Ăn cơm xong, Lục Trầm Ngọc rửa sạch xe ba gác và các dụng cụ ăn uống, sau đó mới đi tắm nghỉ ngơi.
Cũng may là chưa đến mười giờ. Cũng nhờ bánh hành của cô bán chạy, nếu không cô chắc chắn không thể nào được nằm trên giường vào giờ này.
Lục Trầm Ngọc bắt đầu đếm tiền.
Buổi tối bán được 83 cái bánh hành, vị chi là 415 tệ. Không tính chi phí, thu nhập hôm nay của cô đã là 665 tệ.
Lục Trầm Ngọc vui vẻ được một lúc, bỗng nhớ ra phí quản lý của căn biệt thự này một tháng đã là 11.200 tệ, thu nhập của cô lập tức mất đi hơn một nửa, cô liền không vui nổi nữa.
Không được, phải bán thêm một ít đồ ăn dễ làm khác.
Hiện tại trong tay cô ngoài hành dại ra thì chỉ có lá kỷ tử là ăn được. Đúng rồi, món canh thịt nạc lá kỷ tử tối nay rất ngon, hay là cô làm món cháo thịt nạc lá kỷ tử để bán?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Trầm Ngọc ngủ thϊếp đi.
Bốn giờ, chuông báo thức vang lên, Lục Trầm Ngọc thức dậy.
Hôm nay không thể làm món cháo thịt nạc lá kỷ tử được rồi, buổi sáng vẫn là bánh hành. Hôm nay cô dậy sớm hơn hôm qua một tiếng, không chỉ vì Lục Trầm Ngọc muốn làm thêm vài cân bột mì, mà còn phải làm sẵn bánh hành từ trước.
Anh bảo vệ này biết Lục Trầm Ngọc ở trong nhà ma, thấy Lục Trầm Ngọc còn thầm than cô gái này tuổi còn trẻ mà gan cũng lớn thật. Thấy cô từ xa đi tới liền vội vàng mở cổng.
Người dũng cảm như vậy, anh ta không dám chọc vào.
Quán còn chưa bày xong đã có người vây lại.
"Chủ quán nhỏ cô đến rồi, nhanh lên, cho tôi 5 cái bánh hành, hôm qua tôi chỉ ăn được một cái, làm tôi cứ nghĩ đến nó mãi đến tận bây giờ."
Là khách hàng của ngày hôm qua.
Lục Trầm Ngọc tay chân nhanh nhẹn vội vàng bày quán, nhóm bếp rán bánh.
Chưa kịp làm xong 5 cái trong tay, khách hàng lại lục tục kéo đến, trong đó có không ít là khách hàng của ngày hôm qua.
Những người xếp hàng phía sau lập tức giải tán. Người mới đến thì thôi, còn có không ít là khách quen của ngày hôm qua, nghe nói bánh hành đã hết, mặt mày lập tức xịu xuống, chạy đến phàn nàn với Lục Trầm Ngọc.
"Chủ quán ơi, cô còn muốn kiếm tiền nữa không vậy, mỗi ngày chỉ bán có một ít thế này thì sao mà đủ bán chứ. Tôi còn chưa ăn được, hôm qua tôi còn khoe với đồng nghiệp là tôi tìm được một quán bánh hành ngon lắm, còn bảo sẽ mang cho cô ấy nữa."
"Chẳng phải là tôi mới bán được hai ngày, chưa nắm được liều lượng sao, hi hi, cảm ơn sự yêu thích của mọi người nhé, ngày mai tôi nhất định sẽ làm nhiều hơn."
Lục Trầm Ngọc liên tục giải thích với những khách hàng không mua được đang phàn nàn bên cạnh rằng ngày mai nhất định sẽ làm nhiều hơn, mọi người lúc này mới từ từ giải tán.
Đợi mọi người đi hết, Lục Trầm Ngọc bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chủ quán bán bánh bao, sữa đậu nành bên cạnh: "Cô gái nhỏ, tôi thấy tay nghề của cô cũng khá đấy, sáng nào cũng có bao nhiêu người xếp hàng mua, mà còn không đủ bán nữa."
Không như ông, ba xửng bánh bao bán cả tiếng đồng hồ mới đi được một nửa.
Lục Trầm Ngọc: "Cũng tàm tạm thôi ạ, từ nhỏ cháu đã học nấu ăn với các bậc cha chú trong nhà, tay nghề cũng được."
2
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
