0 chữ
Chương 40
Chương 40: Không có gì là tuyệt đối
Ký Lương không muốn cô chịu khổ, lập tức truyền linh lực cho cô.
Linh lực mát rượi như ly nước lọc giữa ngày hè oi ả, vừa giải nhiệt, vừa xua tan mọi khó chịu. Đời người còn gì viên mãn hơn?
Dựa vào cánh cửa gỗ, anh chậm rãi nói:
“Du Uy là đội trưởng đội trinh sát của Ám Nha. Tuy chiến lực chỉ cấp 5, nhưng hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, rất am hiểu các môi trường khác nhau. Anh từng cứu hắn từ tay một con sư tử già. Trong đội, hắn vốn ít nói, vậy mà lần này lại âm thầm đi theo chị gái em. Dù mang ơn anh, nhưng hắn cũng đã cống hiến hơn mười năm cho đội. Giờ có được giống cái, lại quyết định định cư ở bộ lạc Lỗ Ni, thì ân tình giữa anh và hắn xem như chấm dứt.”
Tư Thước im lặng lắng nghe, rồi khẽ nói:
“Xin lỗi...”
Ký Lương, cách một cánh cửa, trừng mắt nhìn cô:
“Anh kể những điều này không phải để nghe em nói xin lỗi. Hơn nữa, em chẳng có gì phải xin lỗi anh. Trước khi kết đôi, giống đực có thể nói đến nghĩa khí và tình cảm. Nhưng một khi đã có giống cái, lời giống cái luôn là trên hết. Người nên xin lỗi là anh, vì để chị em tranh thủ cơ hội, có được một trợ thủ không tệ.”
Tư Thước lập tức hiểu ý anh, bật cười:
“Du Uy quả thực rất giỏi, nhưng nếu hắn đã ở lại bộ lạc, thì phải tuân thủ quy tắc của bộ lạc. Trong bộ lạc, không cho phép thú nhân làm hại lẫn nhau. Nếu vi phạm, sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc. Chị em không thích em, cùng lắm cũng chỉ làm em khó chịu một chút. Chỉ cần em không ra khỏi bộ lạc, chị ấy cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa, bọn em đã là chị em bao năm, nếu chị ấy thực sự muốn làm gì, thì đã ra tay từ lâu rồi, chẳng cần đợi đến bây giờ.”
Ký Lương nhíu mày:
“Không có gì là tuyệt đối... Thế này đi, anh thấy em thân với cô giống cái ở hang bên cạnh, sao không nhờ cô ấy để ý xem trong đội thương nhân du mục có giống đực nào ưng ý?”
Tư Thước không nhịn được cong môi cười:
“Kết đôi là chuyện quan trọng. Anh là thủ lĩnh của đoàn thương nhân Ám Nha, có thể can thiệp vào việc chọn giống cái của họ sao?”
Ký Lương hừ nhẹ:
“Tiểu Thước Thước, em hiểu về thương đoàn Ám Nha của bọn anh chưa đủ đâu. Trong tay anh có những thứ giúp giống cái điều dưỡng cơ thể, thậm chí tăng khả năng mang thai. Đổi những thứ này để đảm bảo an toàn cho em, hoàn toàn xứng đáng!”
Tim Tư Thước đập mạnh, cô không nhịn được tựa trán vào cánh cửa, thì thầm:
“Có đáng không? Biết đâu anh sẽ gặp được người tốt hơn em.”
Ký Lương cười:
“Rất đáng. Anh đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người và chuyện. Anh hiểu rõ mình muốn gì. Nếu anh trở thành thú phu của em, thì mắt anh chỉ nhìn em, lòng anh chỉ nghĩ về em. Làm gì còn hình bóng của giống cái nào khác? Em có hiểu sai gì về dấu ấn thú mà thú thần ban tặng không?”
Tư Thước mím môi:
“Nhưng em chưa định nhận thêm một thú phu thứ hai.”
Ký Lương thở dài:
“Dù thú phu nên độ lượng, nhưng anh còn chưa trở thành thú phu của em mà đã ghen với Chi Lặc đến phát điên. Nếu em không muốn rời khỏi đây cùng anh bôn ba khắp nơi, anh sẽ chuyển nhượng đoàn thương nhân Ám Nha. Dù sao cũng đã lang thang bao năm, anh sớm chán ngán đời phiêu bạt, chỉ muốn có một ngôi nhà và sống những ngày yên bình. Đợi anh xử lý xong mọi chuyện, và Chi Lặc cũng trở về, lúc đó em có thể cân nhắc đón nhận anh được không?”
Tư Thước không kìm được hỏi:
“Ký Lương đại nhân, anh sắp rời đi rồi sao?”
Vừa nói ra câu này, cô liền cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Dạo gần đây, cô đã quá phụ thuộc vào anh. Đúng là mèo cái trong kỳ động dục thật khó giữ vững lý trí, đến mức trong lòng cô cũng đã để lộ một chút cảm tình.
Ký Lương cười khẽ, giọng nói dịu dàng đến mức như có thể vắt ra nước:
Linh lực mát rượi như ly nước lọc giữa ngày hè oi ả, vừa giải nhiệt, vừa xua tan mọi khó chịu. Đời người còn gì viên mãn hơn?
Dựa vào cánh cửa gỗ, anh chậm rãi nói:
“Du Uy là đội trưởng đội trinh sát của Ám Nha. Tuy chiến lực chỉ cấp 5, nhưng hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, rất am hiểu các môi trường khác nhau. Anh từng cứu hắn từ tay một con sư tử già. Trong đội, hắn vốn ít nói, vậy mà lần này lại âm thầm đi theo chị gái em. Dù mang ơn anh, nhưng hắn cũng đã cống hiến hơn mười năm cho đội. Giờ có được giống cái, lại quyết định định cư ở bộ lạc Lỗ Ni, thì ân tình giữa anh và hắn xem như chấm dứt.”
Tư Thước im lặng lắng nghe, rồi khẽ nói:
“Xin lỗi...”
Ký Lương, cách một cánh cửa, trừng mắt nhìn cô:
Tư Thước lập tức hiểu ý anh, bật cười:
“Du Uy quả thực rất giỏi, nhưng nếu hắn đã ở lại bộ lạc, thì phải tuân thủ quy tắc của bộ lạc. Trong bộ lạc, không cho phép thú nhân làm hại lẫn nhau. Nếu vi phạm, sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc. Chị em không thích em, cùng lắm cũng chỉ làm em khó chịu một chút. Chỉ cần em không ra khỏi bộ lạc, chị ấy cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa, bọn em đã là chị em bao năm, nếu chị ấy thực sự muốn làm gì, thì đã ra tay từ lâu rồi, chẳng cần đợi đến bây giờ.”
“Không có gì là tuyệt đối... Thế này đi, anh thấy em thân với cô giống cái ở hang bên cạnh, sao không nhờ cô ấy để ý xem trong đội thương nhân du mục có giống đực nào ưng ý?”
Tư Thước không nhịn được cong môi cười:
“Kết đôi là chuyện quan trọng. Anh là thủ lĩnh của đoàn thương nhân Ám Nha, có thể can thiệp vào việc chọn giống cái của họ sao?”
Ký Lương hừ nhẹ:
“Tiểu Thước Thước, em hiểu về thương đoàn Ám Nha của bọn anh chưa đủ đâu. Trong tay anh có những thứ giúp giống cái điều dưỡng cơ thể, thậm chí tăng khả năng mang thai. Đổi những thứ này để đảm bảo an toàn cho em, hoàn toàn xứng đáng!”
Tim Tư Thước đập mạnh, cô không nhịn được tựa trán vào cánh cửa, thì thầm:
“Có đáng không? Biết đâu anh sẽ gặp được người tốt hơn em.”
“Rất đáng. Anh đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người và chuyện. Anh hiểu rõ mình muốn gì. Nếu anh trở thành thú phu của em, thì mắt anh chỉ nhìn em, lòng anh chỉ nghĩ về em. Làm gì còn hình bóng của giống cái nào khác? Em có hiểu sai gì về dấu ấn thú mà thú thần ban tặng không?”
Tư Thước mím môi:
“Nhưng em chưa định nhận thêm một thú phu thứ hai.”
Ký Lương thở dài:
“Dù thú phu nên độ lượng, nhưng anh còn chưa trở thành thú phu của em mà đã ghen với Chi Lặc đến phát điên. Nếu em không muốn rời khỏi đây cùng anh bôn ba khắp nơi, anh sẽ chuyển nhượng đoàn thương nhân Ám Nha. Dù sao cũng đã lang thang bao năm, anh sớm chán ngán đời phiêu bạt, chỉ muốn có một ngôi nhà và sống những ngày yên bình. Đợi anh xử lý xong mọi chuyện, và Chi Lặc cũng trở về, lúc đó em có thể cân nhắc đón nhận anh được không?”
Tư Thước không kìm được hỏi:
“Ký Lương đại nhân, anh sắp rời đi rồi sao?”
Vừa nói ra câu này, cô liền cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Dạo gần đây, cô đã quá phụ thuộc vào anh. Đúng là mèo cái trong kỳ động dục thật khó giữ vững lý trí, đến mức trong lòng cô cũng đã để lộ một chút cảm tình.
Ký Lương cười khẽ, giọng nói dịu dàng đến mức như có thể vắt ra nước:
12
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
