0 chữ
Chương 93
Chương 93
“Bốn mươi ba.”
“Thêm năm mươi nữa.”
Cái gì?! “Lão... lão gia…” Lôi thị lắp bắp. Lão gia còn chưa biết rõ mọi chuyện, vậy mà đã phạt tam thiếu gia như vậy? Tim bà đau nhói, nhưng bà biết tính tình Hầu gia, không ai có thể thay đổi quyết định của hắn.
Trong góc phòng, Ngũ di nương lặng lẽ nhìn Hầu gia đã lâu không gặp, nhất thời thất thần.
Xương Vinh Hầu cảm nhận được ánh nhìn ấy, lập tức quay lại. Người phụ nữ với dung mạo thanh lệ ấy vẫn đứng yên lặng, dường như năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên nàng, chỉ là thêm phần tiều tụy, gầy yếu.
Mọi người lặng lẽ nhìn tam thiếu gia chịu đòn, ai nấy đều thấp thỏm, ngay cả đích trưởng nữ Liễu Vân Hoa cũng không khỏi lo lắng.
Phụ thân trước mặt mọi người nghiêm khắc trách phạt tam đệ, chẳng qua muốn cảnh cáo tất cả các huynh đệ tỷ muội. Nếu để phụ thân biết những lời nàng nói với tam đệ… Liễu Vân Hoa không dám chắc liệu phụ thân có nương tay với nàng hay không.
Khi đám thị vệ ngừng tay, Xương Vinh Hầu mới mở miệng, “Đưa về quân doanh!”
Sắc mặt Lôi thị tái nhợt. Khó khăn lắm mới được gặp tam nhi tử, vậy mà chưa bao lâu đã lại phải chia xa. Nhưng lần này, bà không thể nói gì. Nếu việc này truyền ra ngoài, phủ Xương Vinh Hầu sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lôi thị chỉ có thể lặng nhìn Liễu Vân Hàn bị khiêng đi, nước mắt âm thầm rơi.
Lần này gϊếŧ một để răn trăm, quả nhiên đã có hiệu quả lớn. Phủ Xương Vinh Hầu yên ổn suốt một thời gian dài, dù chỉ là bề ngoài.
“Cái gì?! Lão gia lại đến chỗ Ngũ di nương?!” Nhị di nương không thể chấp nhận sự thật này, nghiến răng căm hận. Qua bao năm, Hầu gia vẫn đặc biệt sủng ái Ngũ di nương!
“Di nương, bây giờ ai cũng căng thẳng, phu nhân còn không dám ho he gì.” Chỉ ở trong phòng mình, Liễu Vân Lý mới dám nói vậy.
“Kể từ khi tam thiếu gia bị đưa đi, phu nhân nào còn dám thở mạnh? Chỉ tổ để con tiện nhân đó hưởng lợi!” Nhưng nghĩ lại, Nhị di nương bắt đầu lo lắng Hầu gia sẽ nạp thêm di nương mới, tâm trạng càng thêm nặng nề.
“Di nương, thay vì ngồi chờ như vậy không phải cách. Có khi Ngũ di nương dùng thủ đoạn gì đó, di nương phải ăn diện thật đẹp mấy ngày này mới được!”
Lời nói của Vân Lý khiến Nhị di nương bừng tỉnh. Trước đây, Hầu gia thích nhất là xem nàng múa. Tối nay…
Ngũ di nương dường như đã nắm bắt được điều gì, chọn thời cơ xuất hiện trước mặt Hầu gia. Quả nhiên, tối đó Xương Vinh Hầu đã ở lại chỗ nàng.
...
Đêm khuya thanh tĩnh, một bóng đen lẻn vào trúc viện.
“Lục tiểu thư.”
Hôm nay, sắc mặt Ngũ di nương rất tốt. Vân Thư mỉm cười nhàn nhạt, đón bà vào phòng.
“Đã lâu không đến, Lục tiểu thư có trách ta không?”
Từ sau đêm đầu tiên Liễu Vân Hàn trở về gây náo loạn, Ngũ di nương quả thực chưa từng đến trúc viện lần nào. Vân Thư cũng không lo rằng bà xa cách với mình, vì ngày hôm đó, khi gặp bà ở bên ngoài viện lão phu nhân, nàng mới biết Ngũ di nương lo mình sẽ bị tam thiếu gia bắt nạt, bất chấp bị phát hiện, cố gắng đến tìm lão phu nhân để báo tin.
Vân Thư hiểu rằng, mình đã không chọn sai đồng minh.
“Hai ngày nay, ta luôn cảm thấy cơ thể có chút khó chịu.”
Ngũ di nương khẽ nhíu mày. Cảm giác này có chút quen thuộc, nhưng lại khiến bà lo lắng không yên.
Vân Thư đã lấy ra chiếc gối mềm mà nàng quen thuộc, Ngũ di nương hít sâu một hơi, rồi đặt cổ tay lên.
“Thêm năm mươi nữa.”
Cái gì?! “Lão... lão gia…” Lôi thị lắp bắp. Lão gia còn chưa biết rõ mọi chuyện, vậy mà đã phạt tam thiếu gia như vậy? Tim bà đau nhói, nhưng bà biết tính tình Hầu gia, không ai có thể thay đổi quyết định của hắn.
Trong góc phòng, Ngũ di nương lặng lẽ nhìn Hầu gia đã lâu không gặp, nhất thời thất thần.
Xương Vinh Hầu cảm nhận được ánh nhìn ấy, lập tức quay lại. Người phụ nữ với dung mạo thanh lệ ấy vẫn đứng yên lặng, dường như năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên nàng, chỉ là thêm phần tiều tụy, gầy yếu.
Mọi người lặng lẽ nhìn tam thiếu gia chịu đòn, ai nấy đều thấp thỏm, ngay cả đích trưởng nữ Liễu Vân Hoa cũng không khỏi lo lắng.
Phụ thân trước mặt mọi người nghiêm khắc trách phạt tam đệ, chẳng qua muốn cảnh cáo tất cả các huynh đệ tỷ muội. Nếu để phụ thân biết những lời nàng nói với tam đệ… Liễu Vân Hoa không dám chắc liệu phụ thân có nương tay với nàng hay không.
Sắc mặt Lôi thị tái nhợt. Khó khăn lắm mới được gặp tam nhi tử, vậy mà chưa bao lâu đã lại phải chia xa. Nhưng lần này, bà không thể nói gì. Nếu việc này truyền ra ngoài, phủ Xương Vinh Hầu sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lôi thị chỉ có thể lặng nhìn Liễu Vân Hàn bị khiêng đi, nước mắt âm thầm rơi.
Lần này gϊếŧ một để răn trăm, quả nhiên đã có hiệu quả lớn. Phủ Xương Vinh Hầu yên ổn suốt một thời gian dài, dù chỉ là bề ngoài.
“Cái gì?! Lão gia lại đến chỗ Ngũ di nương?!” Nhị di nương không thể chấp nhận sự thật này, nghiến răng căm hận. Qua bao năm, Hầu gia vẫn đặc biệt sủng ái Ngũ di nương!
“Di nương, bây giờ ai cũng căng thẳng, phu nhân còn không dám ho he gì.” Chỉ ở trong phòng mình, Liễu Vân Lý mới dám nói vậy.
“Di nương, thay vì ngồi chờ như vậy không phải cách. Có khi Ngũ di nương dùng thủ đoạn gì đó, di nương phải ăn diện thật đẹp mấy ngày này mới được!”
Lời nói của Vân Lý khiến Nhị di nương bừng tỉnh. Trước đây, Hầu gia thích nhất là xem nàng múa. Tối nay…
Ngũ di nương dường như đã nắm bắt được điều gì, chọn thời cơ xuất hiện trước mặt Hầu gia. Quả nhiên, tối đó Xương Vinh Hầu đã ở lại chỗ nàng.
...
Đêm khuya thanh tĩnh, một bóng đen lẻn vào trúc viện.
“Lục tiểu thư.”
Hôm nay, sắc mặt Ngũ di nương rất tốt. Vân Thư mỉm cười nhàn nhạt, đón bà vào phòng.
Từ sau đêm đầu tiên Liễu Vân Hàn trở về gây náo loạn, Ngũ di nương quả thực chưa từng đến trúc viện lần nào. Vân Thư cũng không lo rằng bà xa cách với mình, vì ngày hôm đó, khi gặp bà ở bên ngoài viện lão phu nhân, nàng mới biết Ngũ di nương lo mình sẽ bị tam thiếu gia bắt nạt, bất chấp bị phát hiện, cố gắng đến tìm lão phu nhân để báo tin.
Vân Thư hiểu rằng, mình đã không chọn sai đồng minh.
“Hai ngày nay, ta luôn cảm thấy cơ thể có chút khó chịu.”
Ngũ di nương khẽ nhíu mày. Cảm giác này có chút quen thuộc, nhưng lại khiến bà lo lắng không yên.
Vân Thư đã lấy ra chiếc gối mềm mà nàng quen thuộc, Ngũ di nương hít sâu một hơi, rồi đặt cổ tay lên.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước