0 chữ
Chương 86
Chương 86
Một nha hoàn bước tới, chuẩn bị rót trà, nhưng Xuân Hương nhanh chóng thay thế. "Để ta."
Ánh mắt Liễu Vân Dao không tự nhiên dán chặt vào ấm trà. Trong lòng Vân Thư đã rõ, nhưng nàng chỉ cười thầm. Liễu Vân Hàn sao lại chọn một đứa trẻ chẳng biết che giấu như vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng ta dễ thao túng hơn?
"Bánh này hơi khô, Lục tỷ uống chút trà đi." Liễu Vân Dao thầm nghĩ, Tam ca chắc đang giám sát mình xem đã thành công chưa. Nếu thất bại, chắc chắn huynh ấy sẽ đánh chết mình.
"Ừ."
Chậm rãi cầm lấy chén trà, ánh mắt Liễu Vân Dao dõi theo hành động của Vân Thư, thấy nàng khẽ lắc nhẹ chén trà mà không uống. "Sao… sao vậy?"
Vân Thư mỉm cười: "Học từ tổ mẫu, lắc nhẹ thế này giúp tỏa hương trà."
Thì ra là thế…
Mùi trà thoang thoảng một hương vị kỳ lạ. Vân Thư tất nhiên biết, đó là dược liệu Dương Hồng Thiên, thường được các cô nương ở thanh lâu dùng để giữ chân khách. Thật không ngờ, Liễu Vân Hàn lại hèn hạ đến mức sử dụng loại dược này.
"Thất muội không uống sao?" Vân Thư lên tiếng.
"A? Muội, muội uống chứ!" Liễu Vân Dao vội rót trà, ngửa cổ uống cạn, rồi cười ngượng ngùng.
“Ái chà, tiểu thư, nô tỳ quên mất một việc!”
“Xuân Hương, có chuyện gì vậy?” Vân Thư ngẩng đầu lên hỏi. Xuân Hương đã tiến tới bên cạnh nha hoàn của Liễu Vân Dao, nhẹ giọng nói:
“Không biết Thất tiểu thư có thể cho mượn Hồng Mai một lát được không?”
“À… có, có thể mà. Hồng Mai, ngươi đi theo Xuân Hương tỷ đi.”
Nha hoàn kia gật đầu, rồi theo Xuân Hương rời khỏi. Liễu Vân Dao hơi nghi hoặc nhìn theo, nhưng chỉ trong chớp mắt, Vân Thư đã nhanh chóng hoán đổi hai chén trà của hai người.
“Trà của Thất muội thật thơm.”
Câu nói của Vân Thư khiến Liễu Vân Dao giật mình, nhìn lại thì chén trà trước mặt đối phương đã trống rỗng.
Trái tim nàng cuối cùng cũng được buông lỏng, không còn hứng thú tiếp đãi Vân Thư, mà quay sang tự mình ăn bánh ngọt và nhấp trà.
“Cũng muộn rồi, Lục tỷ xin phép về trước.” Vân Thư vừa định đứng dậy, Liễu Vân Dao vội nhớ đến lời dặn của Tam ca, rằng phải giữ Lục tỷ ở lại.
“Đừng mà, Lục tỷ, ở lại trò chuyện với Dao Nhi thêm chút đi.”
Chợt, đầu nàng cảm thấy choáng váng, cảnh vật trước mắt như hóa thành hai bóng mờ. “Lục tỷ… Dao Nhi thấy đầu chóng mặt…”
Không lâu sau, nàng đổ gục xuống bàn.
Vân Thư chậm rãi đứng lên, trong mắt thoáng qua chút thương cảm nhưng rất nhanh đã biến mất. Đứa trẻ này, đây sẽ là bài học đắt giá đầu tiên. Không nếm trải thất bại thì sao có thể trưởng thành? Con người luôn phải trả giá cho sự ngu ngốc và toan tính của mình.
Nhìn gương mặt non nớt trước mắt, cuối cùng nàng quyết định không đẩy mọi chuyện đi quá xa. Cho nàng ta một cơ hội, còn tương lai ra sao, phải dựa vào chính nàng ta.
Một nam tử đang vui vẻ đi qua hành lang của Hầu phủ. Lục tiểu thư… Dù là thứ nữ, nàng cũng là tiểu thư của Hầu phủ, chẳng phải là hạng bình thường!
Triệu Vinh Đăng vừa nghĩ đến lời dặn của Liễu Vân Hàn vừa huýt sáo, trong lòng ngập tràn hứng khởi. Sau hôm nay, Hầu phủ cũng phải gả Lục tiểu thư cho mình!
Gã ngẩng cao đầu, bước đi hớn hở. Cuối hành lang, một tiểu nha hoàn đã đứng chờ sẵn.
“Công tử, mời đi lối này.”
Ngọc Nhi cố tránh ánh mắt trắng trợn của Triệu Vinh Đăng, trong lòng có chút sợ hãi nhưng không dám để lộ.
“Chậc chậc, ngay cả nha hoàn của Hầu phủ cũng xinh đẹp thế này, ha ha ha…” Nhưng hôm nay, gã không dư tâm trí để ý tới nha hoàn, trong đầu chỉ nghĩ đến tiểu thư đang đợi bên trong.
Ánh mắt Liễu Vân Dao không tự nhiên dán chặt vào ấm trà. Trong lòng Vân Thư đã rõ, nhưng nàng chỉ cười thầm. Liễu Vân Hàn sao lại chọn một đứa trẻ chẳng biết che giấu như vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng ta dễ thao túng hơn?
"Bánh này hơi khô, Lục tỷ uống chút trà đi." Liễu Vân Dao thầm nghĩ, Tam ca chắc đang giám sát mình xem đã thành công chưa. Nếu thất bại, chắc chắn huynh ấy sẽ đánh chết mình.
"Ừ."
Chậm rãi cầm lấy chén trà, ánh mắt Liễu Vân Dao dõi theo hành động của Vân Thư, thấy nàng khẽ lắc nhẹ chén trà mà không uống. "Sao… sao vậy?"
Vân Thư mỉm cười: "Học từ tổ mẫu, lắc nhẹ thế này giúp tỏa hương trà."
Thì ra là thế…
Mùi trà thoang thoảng một hương vị kỳ lạ. Vân Thư tất nhiên biết, đó là dược liệu Dương Hồng Thiên, thường được các cô nương ở thanh lâu dùng để giữ chân khách. Thật không ngờ, Liễu Vân Hàn lại hèn hạ đến mức sử dụng loại dược này.
"A? Muội, muội uống chứ!" Liễu Vân Dao vội rót trà, ngửa cổ uống cạn, rồi cười ngượng ngùng.
“Ái chà, tiểu thư, nô tỳ quên mất một việc!”
“Xuân Hương, có chuyện gì vậy?” Vân Thư ngẩng đầu lên hỏi. Xuân Hương đã tiến tới bên cạnh nha hoàn của Liễu Vân Dao, nhẹ giọng nói:
“Không biết Thất tiểu thư có thể cho mượn Hồng Mai một lát được không?”
“À… có, có thể mà. Hồng Mai, ngươi đi theo Xuân Hương tỷ đi.”
Nha hoàn kia gật đầu, rồi theo Xuân Hương rời khỏi. Liễu Vân Dao hơi nghi hoặc nhìn theo, nhưng chỉ trong chớp mắt, Vân Thư đã nhanh chóng hoán đổi hai chén trà của hai người.
“Trà của Thất muội thật thơm.”
Câu nói của Vân Thư khiến Liễu Vân Dao giật mình, nhìn lại thì chén trà trước mặt đối phương đã trống rỗng.
“Cũng muộn rồi, Lục tỷ xin phép về trước.” Vân Thư vừa định đứng dậy, Liễu Vân Dao vội nhớ đến lời dặn của Tam ca, rằng phải giữ Lục tỷ ở lại.
“Đừng mà, Lục tỷ, ở lại trò chuyện với Dao Nhi thêm chút đi.”
Chợt, đầu nàng cảm thấy choáng váng, cảnh vật trước mắt như hóa thành hai bóng mờ. “Lục tỷ… Dao Nhi thấy đầu chóng mặt…”
Không lâu sau, nàng đổ gục xuống bàn.
Vân Thư chậm rãi đứng lên, trong mắt thoáng qua chút thương cảm nhưng rất nhanh đã biến mất. Đứa trẻ này, đây sẽ là bài học đắt giá đầu tiên. Không nếm trải thất bại thì sao có thể trưởng thành? Con người luôn phải trả giá cho sự ngu ngốc và toan tính của mình.
Một nam tử đang vui vẻ đi qua hành lang của Hầu phủ. Lục tiểu thư… Dù là thứ nữ, nàng cũng là tiểu thư của Hầu phủ, chẳng phải là hạng bình thường!
Triệu Vinh Đăng vừa nghĩ đến lời dặn của Liễu Vân Hàn vừa huýt sáo, trong lòng ngập tràn hứng khởi. Sau hôm nay, Hầu phủ cũng phải gả Lục tiểu thư cho mình!
Gã ngẩng cao đầu, bước đi hớn hở. Cuối hành lang, một tiểu nha hoàn đã đứng chờ sẵn.
“Công tử, mời đi lối này.”
Ngọc Nhi cố tránh ánh mắt trắng trợn của Triệu Vinh Đăng, trong lòng có chút sợ hãi nhưng không dám để lộ.
“Chậc chậc, ngay cả nha hoàn của Hầu phủ cũng xinh đẹp thế này, ha ha ha…” Nhưng hôm nay, gã không dư tâm trí để ý tới nha hoàn, trong đầu chỉ nghĩ đến tiểu thư đang đợi bên trong.
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
